Edit: Nhisiêunhân 
“Đúng vậy, trời sáng rồi, nhưng gia không có nói là bỏ qua cho nàng.” Hoa Tích Dung vươn tay vuốt má nàng, cười khẽ. 
Đang muốn ức hiếp thê tử một trận, đột nhiên nàng đóng chặt hai mắt, thở nhẹ ra một hơi, đôi mày nhíu lại, hai chân cũng gập lên, tựa như chuẩn bị chịu đựng nỗi thống khổ gì đáng sợ lắm vậy. 
Hoa Tích Dung hơi ngẩn ra, hắn phì một tiếng, lắc đầu, dở khóc dở cười. 
Xem ra đêm động phòng hôm qua đã khiến nàng chịu khổ nhiều rồi. Hoa Tích Dung sờ cằm, cười xấu xa, đúng là nên như thế. Hắn khỏe mạnh cường tráng, lúc trước nàng đã có bốn khế ước, đương nhiên cũng thích ứng nhiều rồi, nếu không căn bản là không chịu đựng nổi mọi cách thức thi triển của hắn. Nhưng hắn lại thích lăn giường với nàng, vừa nếm thử mùi vị mưa móc, Hoa Tích Dung đương nhiên sa đà không kiềm chế được. Còn với Tô Mặc, nàng vừa đau nhức vừa vui thích, đương nhiên vui thích chỉ có chút xíu, đau nhức thì không cần tưởng tượng nữa. 
Hắn thở dài, chậm rãi cúi đầu xuống hôn nhẹ lên môi Tô Mặc một cái, lòng đầy thương yêu, “Tiểu Mạch ngốc, sao gia cam lòng ức hiếp nàng được chứ?” 
Tô Mặc giả vờ tội nghiệp đáng thương, nhưng cũng không hẳn là cố ý, đêm qua quả thật nàng không chịu nổi. Mấy tên lão nam nhân này ai cũng khiến nàng chết đi sống lại, xem như nàng được mở rộng tầm mắt rồi. 
Hoa Tích Dung ôm Tô Mặc vào lòng, thong thả nói: “Tiểu Mạch, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhat-yeu-nghiet/2408477/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.