Tô Mặc liên tục nhìn ra ngoài, chờ trong giây lát, nàng biết những người còn sống nhất định sẽ ra. 
Cơ Bạch đứng cách nàng không xa, hai tay sau lưng nắm chặt thanh kiếm. Hắn nhìn ra Tô Mặc đã trở thành cao thủ Kim Đan Kỳ, cũng không nóng lòng dò hỏi mà chỉ lẳng lặng nhìn nàng. Ánh mắt hắn tuy lạnh lùng nhưng vẫn toát ra sự quan tâm ấm áp. 
Dung Túc vẫn giữ vẻ mặt kiêu ngạo đứng đó, thần sắc hắn không tốt cho lắm, ánh mắt nhìn nàng có chút u oán. 
Thiếu niên kiêu ngạo này, mặt mày, thần thái cũng đã trở nên cương nghị hơn nhiều, nhưng vẫn lạnh nhạt như thế, trong mắt hiện lên chút ôn hòa. Lần này hai người xa nhau lâu lắm, Tô Mặc thật sự có chút không quen. 
“Khụ khụ.” Dung Túc bỗng đưa tay che miệng ho khan vài tiếng. 
Tô Mặc và Cơ Bạch đều không để ý hắn. 
“Khụ khụ.” Dung Túc tiếp tục ho khan. 
“Ngươi không sao chứ?” Cơ Bạch liếc nhìn. 
“Dung Túc, ngươi ổn không?” Tô Mặc cũng nhìn thiếu niên. 
Dung Túc lập tức trở về bộ dạng xem thường, khàn khàn nói: “Nữ… Tiểu Mạch, thì ra ngươi cũng biết quan tâm người khác!” 
“Không lẽ ta rất lạnh lùng sao?” Tô mặc như cười như không nhìn hắn. 
“Không sai!” Dung Túc trợn mắt. 
“Dung công tử năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Tô Mặc đột nhiên hỏi. 
“Ta… ta mấy tuổi ngươi không phải là không biết!” Dung Túc hung hăng trừng nàng. 
“Ba nghìn tuổi, ngươi đã lớn tuổi vậy rồi mà còn như trẻ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhat-yeu-nghiet/2408433/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.