Edit: Nhisiêunhân 
Tô Mặc và Cơ Bạch nắm tay bước vào trong hang động thần bí dưới lòng đất, không khí càng lúc càng lạnh. 
Lạnh, rất lạnh. 
Áo choàng đen của Cơ Bạch lay động, hai người cố gắng thích ứng với hoàn cảnh ở đây, sau đó cũng không lập tức dò đường mà tạm dừng chốc lát. Khí lạnh thấu xương khiến Tô Mặc không nhịn được cơn rùng mình, nàng vận nội lực để linh lực chảy dọc thân thể mới cảm thấy dần ấm hơn. Tô Mặc thở ra, ngón tay cứng ngắc cũng dần thoải mái. 
Cơ Bạch cởi áo choàng khoác lên người nàng. 
Hắn cầm tay nàng, xoa nhẹ, “Trong này rất lạnh, nếu nàng khó chịu có thể ôm ta. 
Tô Mặc thoải mái dựa vào ngực hắn, sưởi ấm trong lòng hắn rất dễ chịu. Hắn bấm quyết, xung quanh lập tức xuất hiện chín thanh trường kiếm. 
Tô Mặc nhíu mày, nàng lấy một viên dạ minh châu trong Thiên Thư ra, chiếu sáng cảnh vật xung quanh. 
Hai người đứng cùng nhau, một người xinh đẹp, một như trích tiên, mặc dù đều có vẻ phong tình nhưng lại hệt một đôi kim đồng ngọc nữ. Khí lạnh xung quanh còn mang một ít tiên khí. 
Ánh mắt Cơ Bạch không chút gợn sóng, Tô Mặc lại mỉm cười nhẹ, nghĩ thầm nơi đây quả nhiên không bình thường mà là một mê cung kỳ quái dưới lòng đất, xung quanh là vách tường thủy tinh hoa lệ, cầu thang cũng lát bằng đá cẩm thạch. Mặt đất kết thành băng tuyết, tia sáng nhạt ánh lên người Tô Mặc và Cơ Bạch, vách tường như một tấm gương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhat-yeu-nghiet/2408404/chuong-137-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.