Edit: Nhisiêunhân
“Chủ tử!” Hạ Phong trông mong đứng trên đầu câu thang, nước mắt lưng trùng nhìn Ngu Nhiễm, “Người đã trở lại.”
“Hạ Phong, cực khổ rồi.” Ngu Nhiễm vỗ nhẹ vai hắn, mỉm cười.
“Chỉ cần công tử trở về, ta lập tức không khổ nữa.” Hạ Phong nói lời buồn nôn.
“Nói vậy ngươi ở đây thật sự rất khổ sao?” Ngu Nhiễm nhíu mày.
“Không không… Không có gì.”
“Không có gì là tốt rồi, ta nghĩ Hoa công tử cũng sẽ không khắt khe ngươi.”
“Ta…” HạPhong khóc không ra nước mắt.
Ngu Nhiễm nhìn về phía Hoa Tích Dung, cười nhạt một tiếng: “Hoa công tử, đã lâu không gặp.”
“Ngu Nhiễm công tử cũng vậy.” Hoa Tích Dung chậm rãi đứng dậy, môi nâng lên đường cong nhàn nhạt, ý cười mê người.
“Nếu ta nhớ không lầm, ít ngày nữa Hoa công tử hình như phải về Ma giới một chuyến đúng không?”
Tô Mặc ngồi bên cạnh Ngu Nhiễm, hai người tay nắm tay, hết sức thân mật.
“Đúng vậy, mấy ngày nay Đa Bảo Các đã thu mua rất nhiều, ta muốn về Ma giới bán một lượt, thu gom nhiều tiền vốn rồi mới quay lại đây.” Khuôn mặt Hoa Tích Dung không cảm xúc đảo qua tay của Ngu Nhiễm với Tô Mặc, mắt hiện vẻ khinh thường.
“Hoa công tử buôn bán thịnh vượng, phú khả địch quốc, thật khiến Nhiễm mỗ bội phục bội phục.” Ngu Nhiễm rút tay ra, chắp tay với hắn.
“Ngu Nhiễm thế tử trước đến giờ không có chuyện không lên điện Tam Bảo, lần này cố ý đến, chẳng lẽ chỉ vì chúc mừng tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhat-yeu-nghiet/2408348/chuong-122-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.