“Người thứ ba?” Ngu Nhiễm không khỏi biến sắc.
“Không phải.” Tô Mặc đưa cho Dung Túc đĩa rau tiếp theo, lại trừng mắt nhìn hắn, “Đừng nói lung tung.”
“Tại hạ không nói lung tung, khế ước bản mạng cũng là khế ước, hai người chúng ta nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, giống như bản công tử lúc này đang bị thương, nàng sẽ tận tình chăm sóc ta.” Dung Túc bộ dạng đứng đắn ngồi bên kia, vô cùng hưởng thụ mỹ thực đủ màu trước mặt, tuy hai tay bị thương được bó lại trong băng gạc màu trắng, nhưng không che được khí chất bất phàm của hắn.
“Khế ước bản mạng?” Mắt Ngu Nhiễm híp lại.
“Không sai, khế ước bản mạng.”Ánh mắt thiếu niên kiêu ngạo.
Ngu Nhiễm lập tức khinh bỉ hắn ta, ngoại hình tiểu tử này rất xuất chúng, nhưng chỉ là một khế ước bản mạng không đủ gây uy hiếp, hay là hắn định hù dọa mình?
Nhưng giọng điệu Dung Túc nói chuyện lại vô cùng phiền não, “Tóm lại, tuy tạm thời nữ nhân này coi như hầu hạ ta tạm được, lập khế ước cũng không phải là ý định ban đầu của ta, nhưng có vẫn tốt hơn là không.”
Tô Mặc ngồi cạnh cười không nói gì, nàng đã quen rồi với giọng điệu của hắn rồi.
Nghe thấy thái độ đối phương xoi mói bắt bẻ Tô Mặc lại, Ngu Nhiễm lập tức nghiêng người về phía trước, hừ lạnh một tiếng, “Xú tiểu tử, Mặc Nhi có lẽ cũng không muốn lập khế ước cùng ngươi.”
Dung Túc giễu cợt nói: “Ngươi lầm rồi, lúc trước nàng vì muốn lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhat-yeu-nghiet/2408334/chuong-119-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.