Edit: huyền béo
Beta: Nhisiêunhân
Mặt trời lên cao, trời xanh không mây, nắng ấm gió nhè nhẹ, thuyền tre nóng như thiêu đốt, sóng biển lay động theo gió.
Đôi mắt đen nhánh của Tô Mặc nhíu lại, ánh mắt dao động nhìn thoáng qua hai người nằm bên trong khoang thuyền, trong lòng không nhịn được xuất hiện một ít suy nghĩ phức tạp. Hai người đều là nam tử như tiên giáng trần, bây giờ lại nằm trong khoang thuyền chật hẹp, một người bên trái một người bên phải, vị trí ở giữa nàng chỉ có thể miễn cưỡng ra vào. Hơn nữa trong mấy ngày này hai người đều hôn mê bất tỉnh, thật sự giống như từ dao trì ở chín tầng mây rơi xuống phàm trần, chỉ có thể dựa vào nàng chăm sóc.
Khoang thuyền ngột ngạt, kín không kẽ hở, hai nam nhân đương nhiên là mồ hôi đầm đìa, dù sao khí hậu trên biển cũng ẩm ướt và nóng bức.
Ánh mắt Tô Mặc cũng trở nên rét lạnh hơn rất nhiều, mấy ngày nay dùng linh khí để chữa trị cho hai người nhưng không có tác dụng, có thể nói đã lâu chưa gặp qua loại tình hình như thế này. Chậu trong tay bưng lên hơi nặng, loại thời tiết này phải chà lau cho hai người, nàng và Sư Anh đã là phu thê thì tiếp xúc với nhau cũng không sao, nhưng Cơ Bạch phải làm như thế nào cho phải? Nàng cũng không thể vô nhân đạo được. Mặc kệ? Làm qua loa cho xong?
Đương nhiên những chuyện này không phải là chuyện quan trọng, Tô Mặc còn có một chuyện cực kì phiền phức khác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhat-yeu-nghiet/2408326/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.