Edit: Nhisiêunhân 
Xe ngựa lộc cộc chạy, băng hồ đưa mắt nhìn những người khác, thấy họ đều không nhìn mình thì lặng lẽ đi về phía gốc thảo dược kia một chút, rồi lại thêm một chút. Tâm tình nó khẩn trương, vì vật này có lực hấp dẫn trí mạng với nó. 
Nó dùng móng vuốt nhẹ nhàng lay vài cái, nghĩ thầm không biết ăn được hay không, có thể ăn bao nhiêu? Nó cẩn cẩn thận thận nếm thử một miếng, mùi hương thơm ngát lan tràn trong miệng. 
Sau đó lại càng không thể cứu vãn, băng hồ từng chút từng chút nuốt linh thực vào bụng. Nó không ăn ngấu nghiến mà là chậm rãi thưởng thức. 
Linh thực này vốn có ba lá, hiện giờ chỉ còn lại mỗi cuống. Sau khi ăn hết lá, băng hồ vẫn còn thèm thuồng liếm liếm môi. 
Một lát sau, tứ chi băng hồ đột nhiên run rẩy, toàn thân toát khí trắng quấn quanh. Băng hồ chổng bốn vó lên trời, nằm trên sàn xe không nhúc nhích, bụng phình lên như sắp sinh con. Hai chân nó vỗ vỗ bụng, kêu thảm thiết, vô cùng thống khổ. 
Tô Mặc nghe tiếng, vội vàng xốc mành xe lên, nhướn mày nhìn băng hồ đang run rẩy kêu thảm, tình hình càng ngày càng nghiêm trọng. 
“Dung Túc, ngươi xem xem nó bị làm sao vậy?” Tô Mặc vội vàng hỏi. 
Sắc mặt Dung Túc biến đổi: “Nó đã ăn linh thực rồi, thật bỉ ổi.” 
Đôi mắt Tô Mặc lạnh đi, hơi mím môi, vì sao không có một ai, không có một thứ gì làm nàng bớt lo vậy! 
Nàng muốn tới gần nhưng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhat-yeu-nghiet/2408315/chuong-115-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.