Ban đêm, Ngu Nhiễm kéo tay Tô Mặc đi đến tân phòng. Cả căn phòng rợp mộtmàu đỏ, toàn bộ đều do Tô Mặc tự tay trang trí, việc này Ngu Nhiễm không tham dự nhưng vẫn rất vui vẻ, nhìn thấy nàng lựa chọn các loại màu sắc, hoa văn cho đệm chăn, còn dặn dò tú nương dùng thời gian nhanh nhấtthêu liên châu thú, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Tòa nhà có hai tầng, hỉ phòng nằm ở tầng hai.
Vừa vào phòng đã nhìn thấy mành đỏ thẫm thêu hoa mẫu đơn phú quý, dùng tơlụa quý giá dệt thành. Thảm lông cừu dày lót sàn, có thể ngồi trên sànnhấm rượu.
Ngu Nhiễm vén màn lụa, kéo Tô Mặc ngồi xuống giường, Tô Mặc hơi thở ra: “Ừm… Ta muốn vén khăn voan.”
Nghe thấy Tô Mặc lên tiếng, Ngu Nhiễm ổn định lại tâm tình, nhẹ nhàng đòncân nhấc khăn voan lên. Tuy chỉ là mộng cảnh nhưng Ngu Nhiễm lại thấyđây là việc quan trọng nhất đời này. Tô Mặc mỉm cười, chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt vẫn còn ẩn hiện dưới mũ phượng hoàng kim. Mành ngọc được hắn khẽ đẩy ra, chuỗi trân châu lay động, dung nhan tuyệt mỹ củanàng rốt cục cũng hiện rõ.
Ngu Nhiễm thất thần, người trước mắt quả thực là nàng, hắn gần như ngừng thở, ánh mắt lóe sáng vui mừng.
Là của hắn, nàng rốt cục cũng gả cho hắn, tuy chỉ là mộng nhưng hắn cũng muốn có được nàng.
Hắn cứ nhìn chăm chú như vậy, Tô Mặc hơi nhếch môi, khép hờ mắt nói: “Đầu nặng muốn chết, chàng mau giúp ta lấy xuống đi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhat-yeu-nghiet/2408235/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.