Chương trước
Chương sau
Tô Mặc bình tĩnh nhìn hắn, mỉm cười xinh đẹp, thản nhiên nói: “Ta họ Tô, là con thứ năm,người khác đều phải gọi ta một tiếng Ngũ tiểu thư.”

Vẻ mặt củatuần phủ đại nhân bất động, lập tức nói: “Tô ngũ tiểu thư? Ngươi dám đối xử với phu nhân của ta như thế, đây chính là tội lớn.”

Bất luậnlà nữ tử nào bị ảo cảnh trùng trùng vây quanh dưới uy áp này, đối mặtvới một nam nhân không giận mà uy, khi nghe được những lời đó cũng sẽcảm thấy khiếp đảm, sợ hãi.

Tô Mặc mang theo nụ cười trên môi, mở miệng nói: “Ngươi đang uy hiếp ta sao?”

“Dù sao thì nàng cũng là một mệnh phụ triều đình.”Tuần phủ hơi nhăn mày lại, lạnh lùng nói.

“Mệnh phụ triều đình ư!” Tô Mặc khe khẽ mím môi lại, rồi nhẹ nhàng kéo tuầnphủ phu nhân qua, không cần biết đến khuôn mặt trắng bệch của đối phương mà nhanh chóng kéo đến trước cửa sổ. Phía dưới có rất nhiều người đangđứng, tất cả bọn họ đều nhìn thấy mặt mũi thê thảm của tuần phủ phu nhân và dung nhan kiều diễm của Tô Mặc. Vẻ mặt của hai người tạo thành sựđối lập mãnh liệt, nhưng Tô Mặc lại ung dung tự tại mà nói: “Mệnh phụtriều đình, vậy cáo mệnh của nàng chỉ có hoàng hậu được ban thưởng baolì xì thôi phải không?”

Ánh mắt kinh ngạc của tuần phủ đại nhân chuyển động một vòng trên gương mặt nàng, hắn lạnh lùng nói: “Không sai.”

Hắn đứng ở một cái cửa sổ khác, cung tiễn thủ đã chuẩn bị xong, bất cứ khinào cũng sẵn sàng nhận lệnh, vận sức chờ phát động. Chỉ cần hắn vẫy taymột cái, mũi tên của bọn họ sẽ bắn về phía Tô Mặc, vạn tiễn xuyên tim.

Ở tầng cao nhất đều là tinh binh của Binh bộ, họ vốn là Thần Tiễn Thủ, lệ cũ không cần nói, người chết dưới mũi tên của bọn họ không phải mộtngàn thì cũng trên trăm.

Ở trong mắt hắn, đối phương chính là nữtử ngu ngốc, ỷ vào một chút cơ quan kia, lại cứ cố tình bày ra bộ dạngtrấn định. Loại nữ nhân này, mặc dù hắn gặp không nhiều, nhưng hắn đãtừng đối phó kẻ địch như vậy rất nhiều. Hắn tinh thông binh pháp, nữnhân trước mắt rõ ràng chỉ là một con cọp giấy xinh đẹp mà thôi.

Nhưng mà hắn lại không hiểu được rốt cuộc tại sao nữ nhân này lại muốn lợidụng phu nhân để uy hiếp hắn, trăm hại không có một lợi nào.

Hắn lạnh lùng nói: "Ngươi mau thả nàng ấy ra, tới lúc đó ta còn có thể giảm nhẹ trọng tội, nếu không thì ngươi sẽ chết rất thê thảm.’’

Đến giờ phút này, vẻ mặt của Tô Mặc vẫn bình thản như cũ, nàng khẽ cười nói: “Chậc chậc, ta rất sợ hãi đó nha!”

Bất thình lình nàng đưa tay tát đối phương một cái, ra tay vừa nhanh vừamạnh, nhất thời khiến tóc của phụ nhân kia trở nên tán loạn, khóe miệngchảy ra một vệt máu đỏ.

"Ngươi làm cái gì vậy?"Thấy đối phương hành xử điên cuồng, sắc mặt tuần phủ thoáng chốc trầm xuống, giận dữ trong lòng.

Phu nhân chính là thể diện của hắn, ngay cả hắn đến một ngón tay cũng không dám làm bừa, nhưng nàng ta lại có thể bị một nữ nhân tầm thường đánh ởtrước mặt nhiều người như vậy, thật sự không thể nhẫn nhịn. Nếu lúc nàykhông động thủ, thì hắn đâu còn là nam nhân chính trực nữa. Hắn đưa taylên, Phá Thần Tiễn ở phía đối diện lập tức bay ra, gào rít phóng đến bảvai Tô Mặc.

Trong mắt Tô Mặc lóe lên một tia âm u, bờ môi khẽnhếch lên thành một nụ cười mê người, sáng hơn minh nguyệt, hờ hững nhưphù vân, đầu ngón tay ngoắc ngoắc. . . .

Vô số trái tim của mọi người nhảy dựng lên ‘thình thịch’.

Vậy mà, lúc này lầu các lập tức truyền đến một tiếng tiếng kêu thê lương,chính là giọng nói của tuần phủ phu nhân. Ánh mắt của mọi người nhìnsang, Tô Mặc dùng tuần phủ phu nhân chắn ở trước mặt, rõ ràng là tấmkhiên thịt người thượng hạng.

“Ngươi đồ ác phụ này.” Tuần phủ đã giận đến nỗi không kiềm chế được nữa.

“Hay cho một tên ngậm máu phun người, chính người của ngươi bỗng nhiên độngthủ, không liên quan gì đến ta, ta chỉ không cẩn thận tuột tay một cáithôi.” Tô Mặc nhìn người vây quanh phía ngoài, nắng vàng nhàn nhạt chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng ấy, làm bừng sáng lên hình ảnh tuyệtsắc duyên dáng, nàng tao nhã nói: “Khi nãy mỗi người đều thấy rõ ràng,là các hạ cho người bắn chết ta, đáng tiếc vô tình hữu ý lại làm tổnthương đến tuần phủ phu nhân, ta chỉ là một nữ nhân nhu nhược vô tội,cho nên cái danh ác phụ thật sự ta gánh không nổi, chi bằng trao lại cho phu nhân của ngươi thì hơn. ”

Mọi người không khỏi cảm khái, quả thật Tô Mặc trước mắt họ rất xinh đẹp rung động lòng người, nhưng nhìnthế nào cũng không giống một nữ tử yếu đuối hết nha!

Hơn nữa bộdạng của tuần phủ phu nhân lúc này cũng không giống người đàn bà đanh đá hay ác phụ gì, chỉ có điều tóc tai nàng ta bù xù, gò má sưng lên, máume đầy người, có phần giống một kẻ điên.

"Phu quân, thiếp đau quá."Tuần phủ phu nhân lại kêu lên thê thảm.

"Nàng cố chịu đựng một chút." Tuần phủ cắn răng, không ngờ nữ nhân này vô sỉ như vậy.

"Không sai, tạm thời tuần phủ phu nhân của ngươi còn có thể chịu đựng mộtchút, thân là chính thê của tuần phủ đại nhân không thể yếu ớt như vậy,mũi tên vừa nãy chỉ làm tổn thương đến xương quai xanh, không hề làm hại đến lục phủ ngũ tạng, nếu cứ tiếp tục mà nói, chỉ sợ ta lại lại tuộttay lần nữa, không biết phu nhân có còn mau mắn như vậy không!” Tô Mặcnhẹ giọng nói.

Tuần phủ phu nhân lập tức phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt tuần phủ giận đến nỗi không kiềm nén.

Một màn trước mặt rơi vào trong mắt những người đang vây xem, trong mắt mỗi người lóe lên thứ ánh sáng bát quái.

Họ chẳng qua chỉ là muốn trở về truyền bá chuyện này ra bốn phía mà thôi.

Đoán chừng không bao lâu nữa, chuyện này sẽ trở thành trò cười trà dư tửu hậu, tóm lại, đây tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ.

Lúc này, nữ hầu nhìn về phía Tô Mặc, nhíu chân mày lại, đi theo nữ nhân này một lát mặc dù cảm thấy nàng rất ngông cuồng, nhưng cũng không nên quáphận như vậy.

Thậm chí nàng còn cảm thấy nử tử này hình như đangcố ý khiêu khích, cố tình chọc giận tuần phủ đại nhân, nhưng vì sao nàng phải làm như vậy? Đã là một nữ nhân thông minh thì phải hiểu thế nào là nặng nhẹ, biết dàn xếp ra sao cho ổn thỏa, tuyệt đối không lựa chọncách dùng cứng chọi cứng. Mặc dù nàng yêu thích dũng khí của Tô Mặc, tán thưởng cơ quan của nàng ta, nhưng không có nghĩa là nàng đồng ý vớicách làm hiện tại.

Giờ phút này, hai bên tạo ra một thế đối nghịch như nước với lửa .

Sau khi tuần phủ hít thở sâu một hơi, hắn nhanh chóng lấy lại tỉnh táo.

Trong đáy mắt hắn phong ba bất ngờ nổi lên, nhớ đến việc khi mình vừa mới đến nàng ta đã nói ra bản thân thuộc dòng dõi Tô gia, cảm thấy vẫn nên hạthủ với người nhà của nàng trước, nhưng khi hắn đảo mắt một lượt, nhìnthấy vài cơ quan nhân trước mặt, hắn bỗng nhiên giật mình. Họ Tô, cơquan, trừ khi hai người này có liên hệ với nhau, hắn cảm thấy dường nhưđối phương có quan hệ gì đó với cửa hàng Tô gia đứng đầu Tề quốc, nghĩdến điều này hắn lập tức nói: “Hãy khoan, chậm đã, ngươi nói mình là ngũ tiểu thư của Tô gia?”

"Chính xác, các hạ thật là hiểu quá chậm." Tô Mặc khẽ gật đầu, ánh mắt quyến rũ mê người, rung động tâm can kẻ khác.

Tuần phủ lập tức để lộ ra thân sắc phức tạp, không ngờ đối phương lại là ngũ tiểu thư của Tô gia.

Đúng lúc hắn cũng muốn làm quen với Tô gia.

Vì sao ngay từ lúc bắt đầu hắn lại không hề nghĩ đến vậy?

Trước mắt hắn đã động thủ rồi, đúng là nước đổ đi khó hốt lại.

Mọi người bên ngoài nghe được cuộc đối thoại,không khỏi kinh ngạc, “Thì ra mỹ nhân này tiểu thư của Tô gia.”

"Hiện tại danh tiếng của Tô gia đang đứng đầu, còn là thương gia lương thiện, chưa bao giờ ăn lời lớn, thuật chế tạo cơ quan đã đạt đến trình độkhiến người khác thán phục, các loại xe gỗ thông dụng khắp nơi, mà giácả cũng không đắt, nhưng cung vẫn không đủ cầu.’’

“Thì ra nữ tử này có chỗ dựa, hơn nữa viên quan các nơi đều mơ ước được hợp tác cùng với Tô gia.”

"Nghe nói tuần phủ đại nhân cũng rất muốn hợp tác với Tô gia! "

"Xem ra lần này tuần phủ đại nhân đã đụng phải tấm sắt rời, tự khiêng đá nện vào chân mình."Mọi người không khỏi vui sướng khi người khác gặp họa.

Sắc mặt của tuần phủ đại nhân lúc xanh lúc trắng, không biết nên làm thếnào để xuống đài, lời nói của mọi người cũng là tiếng lòng của hắn, nếunói muốn có được sự hợp tác từ Tô gia, nhưng đáng tiếc hắn đã đắc tộivới đối phương rồi, còn nếu muốn hắn khoan hồng độ lượng bỏ qua hiềmkhích lúc trước, nhưng đối phương lại đánh vào thể diện của hắn ngaytrước mặt nhiều người, xem ra trước hết chỉ có thể để cho nàng ta thảphu nhân của hắn ra mới được.

Vì thế mà hắn hít sâu một hơi,giọng nói cũng hòa hoãn hơn rất nhiều: "Tô ngũ tiểu thư, bên trong có lẽ xảy ra chút hiểu lầm, chúng ta có thể thẳng thắn nói chuyện một chútkhông, chỉ không biết vì sao tiểu thư phải giam cầm phu nhân của tạihạ?”

"Vì sao các hạ lại không hỏi, phu nhân của ngươi sao lại đi gây sự với ta đây?"

Đầu ngón tay của Tô Mặc lướt nhẹ qua tóc mai, vài sợi tóc trước trán nhẹ nhàng rủ xuống.

Giọng nói của nàng không vui không giận, bên môi mang theo nụ cười nhàn nhạtthản nhiên, “Huống chi tất cả đều thấy rõ, bao vây bên ngoài không phảilà người của ta, chẳng lẽ không phải do chính phu nhân ngài gọi tới sao? Hơn nữa các người vừa ra tay đã bắn tên, chẳng lẽ còn không thể cho tagiữ Tôn phu nhân làm con tin ư? Tất cả đều tại các ngươi làm tổn hại đến ta, uy hiếp đến sự an nguy tính mạng của ta không phải sao?"

Dung nhan của nàng lay động, mỗi lời nói ra giống như cực kỳ có lý. Bênngoài mọi người cũng cảm thấy tuần phủ phu nhân đúng là ỷ thế hiếpngười.

Việc đã đến nước này, tuần phủ đương nhiên không thể bỏxuống, mặc dù đối phương là đối tượng hắn muốn làm quen, nhưng thân phận của hắn lại càng tôn quý hơn, vừa đúng lúc lấy chức quan Nhất phẩm rachèn ép người khác, hắn lạnh lùng hỏi: "Chẳng lẽ Tô Ngũ tiểu thư muốnxin ta cá công đạo? Ngươi có tài đức gì?"

"Ta không cần… Không cần đòi công đạo cái gì cả."

Con ngươi xinh đẹp của Tô Mặc tuôn trào một tia lãnh ý, ánh mắt như thácnước đổ xuống, nhìn qua thì tình cảm dịu dàng như nước, nhưng thật ralại lạnh lùng như hàn đàm, lại càng trùng điệp như vạn quân, nàng cườilạnh nói: "Ta không phải muốn đòi công đạo gì cả, hôm nay Tô gia ta cóThanh Vân Tông che chở, ta muốn các vị biết rõ Thanh Vân Tông cũng làmột thế gia ẩn môn, mà huynh trưởng của ta lại có quan hệ mật thiết vớiThanh Vân Tông, chỉ là ta vừa tới nơi này lập tức bị tuần phủ phu nhânvu oan giá họa, còn bị các người bao vây, ta muốn cả Thanh Vân Tông chota công đạo.”

Mới vừa rồi bộ dạng của tuần phủ đại nhân còn kiêungạo, lúc này nghe nàng nhắc đến có thêm Thanh Vân Tông bảo hộ, hắn hítmột hơi lạnh, con ngươi lạnh lẽo nâng lên, quả nhiên bối cảnh sau lưngnữ nhân kia có hậu đài vững chắc.

Sắc mặt Vũ Hầu xung quanh cũngrất khó coi, đối phương liên quan đến môn phái ẩn cư, lại còn nhắc đếnTô gia, vì sao ngay từ lúc bắt đầu không nói cho bọn họ biết chứ.

Lúc này thị nữ bên ngoài mới biết thì ra Yêu Cơ lại chính là Tô ngũ tiểuthư của cửa hàng Tô gia. Hơn nữa sau lưng còn có thế lực của ẩn mônThanh Vân Tông che chở.

Nhất cử nhất động của nàng thoạt nhìn khiến người ta cảm thấy rất biếng nhác, nhưng lại không hề sai chỗ nào.

Vậy mà, lúc nãy Hạ Tuyết Nhi không tự giác nói với mình, chỉ ra sức chửibới người ta. Bởi vậy, Hạ Tuyết Nhi cũng không hoàn toàn hiểu rõ đốiphương. Hạ Tuyết Nhi dám xem mình như thanh kiếm, muốn lợi dụng mình,thật sự quá đáng ghét mà.

Ngay vào lúc này, đám người bắt đầu rối loạn, bên ngoài lại tới một nhóm vệ binh, là Ngân giáp vệ và Thiết giáp vệ.

Trong đó có một người, áo trắng tung bay, tuấn mỹ vô trù, ngọc thụ lâm phong.

Mọi người vây xem lại một lần nữa phát ra tiếng kêu kinh hãi, “Lại có người đến, lần này là người của Đông Lăng Vệ xuất động.”

Có người cũng nói: "Vì tuần phủ phu nhân, cả Đông Lăng Vệ cũng đều lập tức xuất động, đúng là đại nhân vật hơn người mà.

"Ngươi xem đó có phải là Ngũ hoàng tử Văn Nhân Dịch không."

"Không đúng, bây giờ hắn đã là Ngũ hoàng thúc Văn Nhân Dịch rồi."

Tuần phủ đã lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, lại không hề nghĩ rằng lần này Đông Lăng Vệ lại xuất động, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảmgiác cổ quái, nghĩ bụng mặt mũi của mình không có khả năng lớn đến vậy.

Người bên ngoài đã bắt đầu xôn xao, có người lập tức nói ra một chút nộitình: "Nghe nói lần này ở đảo số năm, tuần phủ và Đông Lăng Vệ cùng nhau hợp tác chống đỡ ngoại địch, bọn thủ vệ bản xứ đều nói tuần phủ có quan hệ mật thiết với Đông Lăng Vệ, quan hệ của tuần phủ đại nhân và VănNhân Dịch cực tốt, xem ra lời ấy không hề sai."

"Đúng rồi! Hiện tại cũng rất nhiều người nói Văn Nhân Dịch và tuần phủ đại nhân là bạn hợp ý."

"Ừ, nếu không tuần phủ đại nhân cũng sẽ không từ kinh đô tới đây để cùngnhau chống lại kẻ địch, mà khi phu nhân của tuần phủ đại nhân gặp chuyện không may, Ngũ hoàng thúc cũng sẽ xuất động người của Đông Lăng Vệ tớitrợ giúp."

"Đúng! Đúng vậy!"Mọi người rối rít phụ họa.

Trong mắt tất cả mọi người đều cho là quan hệ giữa tuần phủ và Văn Nhân Dịch cựckỳ tốt, lời đồn đại ngày trước hầu như là sự thật.

Tuần phủ lại hơi rùng mình, nhớ đến trước khi hắn xuất hành, Tề đế đã dặn dò hắn là bọ ngựabắt ve, chim sẻ rình sau, chỉ cần Văn Nhân Dịch đối chiến với tà ma, với đống thương binh bại tướng đó thì hắn sẽ suất lĩnh binh mã phản chiếntrước trận, giết đối phương khi hắn trở tay không kịp. Lúc đó Văn NhânDịch “bỏ mình” ngoài sa trường, vì nước quên mình, quả là một ý kiến bỉổi nhưng hay vô cùng.

Hiện tại, hắn vừa gánh nặng đường xa, tấtnhiên muốn có quan hệ tốt với Văn Nhân Dịch. Nếu mọi người đều biết hắncó quan hệ tốt với Văn Nhân Dịch, vậy sẽ không ai hoài nghi đến hắn.

Nghĩ đến đây, hắn nhếch môi cười, vội vã ra đón: “Ngũ vương gia, không ngờngài lại đến đây, thật khiến ta thụ sủng nhược sinh mà.”

Nhưnglời hắn còn chưa nói xong, một bàn tay đã đánh mạnh vào mặt hắn, rachiêu vừa nhanh vừa độc, hoàn toàn khiến hắn trở tay không kịp.

Không đánh mặt người cười, nhưng tuần phủ đã bị đánh đến bay ra ngoài, đậpmạnh lên tường, phun ra một búng máu, gãy mất mấy cái xương sườn.

Hắn không tin được nhìn đối phương, vì sao đối phương vừa đến đã ra tay tàn nhẫn như vậy?

Mọi người cũng hoảng sợ, chuyện này… không phải bọn họ có quan hệ rất tốt sao?

“Mặc Nhi.” Văn Nhân Dịch đi thẳng vào, không hề nhìn bất cứ ai.

“Phu quân.” Tô Mặc cười buông tuần phủ phu nhân ra, xoay sang đón Văn Nhân Dịch.

Phu quân? Phu quân sao? Tô ngũ tiểu thư này chính là Yêu Cơ? Là nữ nhân Ngũ hoàng thúc yêu thương nhất đó ư?

Khó trách nàng lại mỹ lệ như vậy, tất cả mọi người đều xôn xao, ánh mắt khiếp sợ, kinh ngạc không thôi.

Tuần phủ quỳ rạp trên đất trừng to hai mắt, tâm tuần phủ phu nhân trầm xuống, sắc mặt trắng bệch.

Chưởng quầy trên xà nhà tuy đang nửa chết nửa sống nhưng vẫn mở to con mắtnhìn bóng dáng màu trắng mơ hồ kia, sau khi biết người nọ là Văn NhânDịch, hắn mới biết thì ra nàng ta là Yêu Cơ.

Thì ra hôm nay hắn đã đắc tội nữ nhân đáng sợ đó!

Chim cơ quan làm sao có thể nổ được, hóa ra đó là thủ đoạn của Yêu Cơ, không ngờ hắn lại gặp hạn hai lần ở cùng một người. Sớm biết là nàng, dù chohắn một trăm lá gan hắn cũng sẽ không dám làm vậy.

Sợi dây căng trong đầu hắn đứt phựt, hôn mê bất tỉnh!

“Mặc Nhi, nàng không sao chứ?” Văn Nhân Dịch ôm Tô Mặc, tựa như đang ôm thứ quý giá nhất trên đời.

“Chàng nhìn ta giống như có sao lắm à?” Tô Mặc cảm thụ lồng ngực nóng ấm của hắn, khẽ mỉm cười.

“Ta mặc kệ, nữ nhân của ta không thể để bất cứ kẻ nào khi nhục.” Văn NhânDịch dùng ánh mắt lạnh băng liếc nhìn đám người chung quanh, hắn nhìnđến đâu, người đó cảm thấy dường như mình đã gặp Tử Thần.

“Sự tình thật ra là như vầy.” Tô Mặc nhếch môi, chậm rãi nói lại mọi chuyện một lần.

Sắc mặt tuần phủ phu nhân trắng bệch, không ngờ nàng ta lại là thê tử củaVăn Nhân Dịch, vậy mà nàng còn cho rằng đối phương là một phụ nhân nguxuẩn, hóa ra đó là Yêu Cơ đã thắng Hạ Tuyết Nhi. Khuôn mặt nàng ta vặnvẹo, lúc trắng lúc xanh, nàng ta đảo mắt qua nam tử tuấn mỹ, lập tứcnghĩ đến vị trí vương phi của đối phương, không ngờ thân phận nàng tacòn cao hơn cả mình.

Đương nhiên tất cả mọi người cũng chấn độngnhư vậy, tuần phủ đại nhân đã đắc tội Ngũ hoàng thúc, Yêu Cơ chính là Tô ngũ tiểu thư, cơ quan Tô gia lưu hành gần đây dường như có liên quanrất lớn đến nàng ấy. Đúng rồi, Tô gia còn có một Tứ thiếu hợp tác cùngThanh Vân tông nữa.

Một luyện khí sư, một cơ quan sư.

Tôgia xuất hiện hai kỳ nhân, hiện nay xe gỗ Tề quốc đều là do Tô gia phânphối, còn có Phá Cương tiễn lợi hại hơn cả Phá Thần tiễn, Hạ gia tính là cái gì? Chẳng phải cũng bại bởi Tô gia sao?

Hiện giờ Tô ngũ tiểu thư còn gả cho Ngũ hoàng tử Văn Nhân Dịch, không, phải là Ngũ hoàngthúc mới đúng, Tô gia càng ngày càng lên cao, Yêu Cơ cũng không thểkhinh thường.

Không sai, nàng ta thật sự rất tuyệt vời! Tuần phủ nằm trên đất cũng biến sắc mặt.

Lúc trước hắn không tưởng được Yêu Cơ chính là ngũ tiểu thư Tô gia, hơn nữa còn là cơ quan sự, hắn vừa đắc tội Văn Nhân Dịch, vừa đắc tội Tô gia.Những chuyện này tạm thời không đề cập đến, quan trọng nhất là hắn đã cô phụ thánh quyến của Tề đế, nháo lớn với Văn Nhân Dịch trước mặt mọingười, sau này sao hắn có thể đâm một đao sau lưng Văn Nhân Dịch đượcđây?

Hắn mà làm bậy, chẳng phải sẽ trở thành đối tượng bị hoàinghi đầu tiên sao? Ám hại công thần, hắn sẽ trở thành đối tượng bị người đời thóa mạ. Nhưng nếu không hoàn thành nhiệm vụ của Tề đế, hắn biết ăn nói thế nào?

Hôm nay chỉ vừa gặp rủi một lần mà đường làm quancủa hắn đã xong rồi, hơn nữa còn có nguy cơ bị diệt vong, hết thảy đềudo phu nhân hắn làm hại. Vốn hắn thú nàng ta chỉ là do nàng có quan hệkhông tệ với danh viện trong kinh đô, phụ thân còn là nhân vật quantrọng trong triều, có thể lôi kéo quan hệ thay hắn, ai ngờ mặt ngoàinàng ta rất cao quý, nhưng lại thành sự không đủ, bại sự có thừa.

Tuần phủ phu nhân rốt cục cũng lấy lại tinh thần, nàng ta chạy đến bên tuầnphủ, khóc sướt mướt nói: “Phu quân, chàng không sao chứ?”, trên vai vẫncòn cắm một mũi tên. Nàng ta quỳ rạp xuống cạnh tuần phủ, bộ dạng vôcùng ủy khuất.

Nhưng tuần phủ lại trừng mắt nhìn nàng, quát to: “Xuẩn phụ!”

Một tiếng “xuẩn phụ” này khiến tuần phủ phu nhân không biết phải làm sao,sắc mặt nàng ta tái nhợt, lã chã chực khóc, vẫn chưa biết bản thân mìnhlàm sai chỗ nào.

“Nhanh, nhanh đi xin lỗi Ngũ vương phi mau!”

“Cái gì?” Tuần phủ phu nhân trợn tròn mắt, muốn nàng xin lỗi Yêu Cơ sao? Tuy thân phận nàng kia cao quý nhưng nàng mới là người bị thương, phu quâncủa nàng cũng bị đánh đến thế này, nàng tuyệt đối không xin lỗi.

“Không cần đâu.” Tô Mặc nhìn hai người bọn họ, “Tuần phủ phu nhân đã khí kháinhư vậy, tiếng xin lỗi này ta nghe không nổi, chỉ cần sau này các ngươitự giải quyết cho ổn là được, ta không có quan hệ tốt như vậy với cácngươi.”

Mọi người nghị luận ào ào: “Quả nhiên chỉ là lời đồn, lần này Ngũ hoàng tử đã đoạn tuyệt hoàn toàn với tuần phủ đại nhân rồi.”

Tô Mặc nhìn biểu cảm của mọi người, môi nở nụ cười châm chọc. Không sai,hết thảy đều là hiệu quả nàng đã dự tính, đều nằm trong dự liệu cuảnàng.

“Mặc Nhi, nàng cố ý làm vậy?” Văn Nhân Dịch rất hiểu tính tình của nàng,nàng tuyệt đối sẽ không bắn tên không trúng đích, hắn nhịn không đượccúi đầu nói: “Nàng thật đúng là không an phận.”

“Không sai, tavừa nghe nói lời đồi về tuần phủ và chàng, ta nghĩ chuyện khác thườngtất có âm mưu, loại vô sỉ như hắn rất thích đâm sau lưng người khác, hơn nữa lần này vừa khéo gặp phu nhân hắn, ta đương nhiên phải hung hănggiáo huấn bọn họ rồi.” Tô Mặc cười tươi như hoa: “Về sau Tô gia tuyệtđối sẽ không hợp tác cùng bọn họ, hải chiến lần này nếu xảy ra loạn, đao kiếm không có mắt, bọn họ chết cũng đáng.”

“Gậy ông đập lưng ông.” Văn Nhân Dịch chăm chú nhìn nàng, thê tử của hắn đúng là đã xử lý chuyện hắn đang lo lắng.

“Ta chỉ khiến kẻ đáng chết phải chết thôi, chỉ là ăn miếng trả miếng.” Tô Mặc thản nhiên đáp.

“Mặc Nhi, nàng thật tốt.” Hắn nói nhỏ bên tai nàng: “Đêm nay ta sẽ bồi thường cho nàng.”

Ai bồi thường ai chứ? Tô Mặc liếc xéo hắn một cái.

“Đợi đã, ta còn một chuyện.” Tô Mặc bỗng nghiêm mặt.

“Chuyện gì?”

“Các ngươi, lôi hắn xuống dưới.” Tô Mặc chỉ chưởng quầy đang vắt vẻo trênnóc nhà. Chưởng quầy nhanh chóng được đưa xuống, hắn vẫn chết ngất nhưcũ.

Một người hất chậu nước lạnh lên mặt hắn, lại một người châmvào huyệt nhân trung của hắn, bắt tên nửa chết nửa sống này tỉnh lại.Vừa mở mắt, sắc mặt của chưởng quầy đã thay đổi.

“Vương phi, vương phi, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, tha cho ta đi!” Hắn khóc sướt mướt van xin.

Tô Mặc cười lạnh: “Ngươi không phải cầu, lần trước chỉ là trừng phạt nhỏ thôi, lần này sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Chưởng quầy khóc lóc: “Vương phi, ta không biết là ngài mà, ta thật sự không biết.”

Tô Mặc vươn tay, lạnh lùng xen lời: “Ngươi không cần giải thích nữa, hiệngiờ Tề quốc tràn ngập nguy cơ, dân chúng hận nhất là loại gian thương vơ vét lợi ích không để ý nguy nan của người khác như ngươi. Gian thươngphải giết một người răn trăm người.”

Chưởng quầy cả kinh nói:“Không không, chỉ là hiện tại không dễ buôn bán nên ta mới nghĩ bậy mộtlần, tuyệt đối không phải gian thương đâu.”

Tô Mặc cười khẽ, ngón tay thon dài gõ gõ mặt bàn: “Ngươi quả là bản lãnh, vừa nghĩ bậy đãđộng đến trên đầu bổn vương phi, ta cũng là người làm ăn, biết kinhthương trọng hai chữ ‘thành tín’. Nhân vô tín bất lập*, hiện giờ việcbuôn bán của Tô gia tốt là do làm ăn có lương tâm, mà ngươi ỷ lại có chỗ dựa nên uy hiếp người khác khắp nơi, thậm chí còn muốn ném ta vào nhamôn, có phải không?”

(*) Nhân vô tín bất lập: Người không trọng chữ tín thì không làm được gì.

“Hiểu lầm, thật sự chỉ là hiểu lầm.” Tuy chưởng quầy không động đậy được nhưng vẫn liên tục gật đầu.

Tô Mặc đưa mắt nhìn Văn Nhân Dịch: “Phu quân, chuyện ở đây chàng định đoạt đi, gian thương hẳn phải nên giết một người, răn trăm người.”

Văn Nhân Dịch gật đầu: “Đã như vậy, cửa hàng này sung công, kéo chưởng quầy ra ngoài chém đầu trước công chúng.”

“Không thể nào!” Trước mắt chưởng quầy biến thành màu đen, vẫn không thể nảođộng đậy, “Tha mạng, tha mạng! Xin các người tha mạng cho ta!”

Đông Lăng Vệ tiến lên kéo hắn vào chợ, nhanh chóng giơ tay chém xuống.

Từng tiếng kinh hô vang lên, cảnh tượng vô cùng thê thảm, đây xem như làgiết gà dọa khỉ, đám thương nhân còn lại nhất loạt nâng cao cảnh giác.

Tô Mặc cúi đầu nói: “Cửa hàng này không tệ, chàng giao cho Tô gia quản lý được không?”

Văn Nhân Dịch bất đắc dĩ lắc đầu: “Nàng rõ là…”

Tô Mặc kéo tay hắn: “Tối ta bồi thường cho chàng.”

Văn Nhân Dịch nhếch môi cười, khuôn mặt tuấn mỹ hơn đỏ lên, gật đầu nói: “Nhiều thêm vài lần mới được.”

Đầu ngón tay Tô Mặc mơn trớn bụng mình: “Không tốt đâu, canh tránh thai của Phương phu nhân đã dùng hết rồi, ta sợ mình mang thai.”

“Ta sẽ cẩn thận, sẽ không ra ở bên trong.” Hắn ho nhẹ một tiếng, thì thầm bên tai nàng.

“Chàng ngậm miệng, nơi này rất nhiều người, cẩn thận chút.” Tô Mặc hờn dỗi.

“Ừm… Bọn họ không nghe được đâu.” Văn Nhân Dịch liếc mắt, không chút biểu cảm nói.

Tô Mặc không ngờ phu quân của mình lại dần trở nên vô sỉ như vậy, hai gò má nàng đỏ lên.

Ngay lúc tình nồng ý mật, bên ngoài lại vang lên tiếng kinh thán: “Mau nhìn, có một con thuyền bay trên trời.”

“Làm sao có thể? Đó là…”

“Đó là phi thuyền của Vô Song thành đúng không?”

Văn Nhân Dịch nhíu mi, “Mặc Nhi, chúng ta ra đó đi, a di đến đây rồi.”

Tô Mặc gật đầu: “Được.”

Một con thuyền khổng lồ từ không trung hạ xuống rồi lơ lửng trên không, vẻngoài to lớn mà sang trọng, từng tia sét xẹt qua thân thuyền, trên đỉnhthuyền có sắc lưu ly ánh vàng, thật sự là vô cùng vĩ đại, mang theo lựcchấn nhiếp khôn kể. Nó hệt như một tòa cung điện cực đại trên khôngtrung, sau đó, vài hầu tì ngồi thuyền nhỏ bay ra khỏi thuyền.

Đến trước mặt Văn Nhân Dịch và Tô Mặc, nhóm hầu tì cười nói: “Viện phu nhân cho mời Văn Nhân công tử và Yêu Cơ cô nương.”

Tất cả mọi người đều chấn kinh, hai người đều được Vô Song thành cố ý mời.Hôm nay quá nhiều chuyện khiếp sợ, cả hai đều khiến người ta nhìn khôngra nông sâu, ánh mắt tuần phủ và phu nhân của mình phức tạp nhìn chiếnhạm trước mặt, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Những chuyện quỷdị phát sinh vừa rồi quả thực khiến họ không quay đầu được nữa.

Chênh lệch, chênh lệch quá lớn.

Tuy đã hiểu rõ việc này, nhưng kết cục của hai người hoàn toàn không tốtchút nào, chỉ có thể dùng từ cực thảm để hình dung. Hơn nữa, chuyện củatuần phủ phu nhân và Yêu Cơ sau này toàn người trên thiên hạ đều biết,trở thành trò cười trà dư tửu hậu. Từ đó về sau, thế nhân biết cửa hàngTô gia có một cơ quan sư, và một luyện khí sư, chẳng những có Văn NhânDịch làm chỗ dựa mà còn có Thanh Vân tông. Chỉ trong một thời gian ngắn, Tô gia chẳng những quật khởi về mặt tiền tài, mà bối cảnh và thực lựccũng không giống như trước kia.

Tô Mặc và Văn NhânDịch lên thuyền, nàng nhìn thấy một phụ nhân mỹ lệ ngồi đó. Tô Mặc nghĩthầm, xem ra đây chính là Viện phu nhân, mẫu thân Ngu Nhiễm, là người có tính tình hơi đáng sợ.

Tuy rằng trong lòng nàng suy đoán rấtnhiều diện mạo của đối phương, không có cái nào không phải tạo hình vubà đáng sợ, nhưng hiện giờ xem lại thì, tuy Viện phu nhân là nữ tử trung niên nhưng toàn thân đều mang hơi thở của tuổi trẻ, y phục đỏ thẫm. Lúc Tô Mặc đang đánh giá bà, đồng thời ánh mắt bà cũng nhìn về phía Tô Mặc, môi bà cong lên, ánh mắt lóe chút cổ quái.

“Ra mắt a di.” Văn Nhân Dịch kéo tay Tô Mặc nói.

“Ra mắt a di.” Tô Mặc cũng lạnh nhạt tiếp lời, có lẽ bà ấy không thích mình, dù sao nàng cũng đã để bà ấy đợi lâu như vậy.

“Các con ngồi đi.” Viện phu nhân ôn hòa cất tiếng.

Lúc này, nữ hầu kiêu ngạo kia cũng đi qua, vội vàng nói ngọn nguồn sự tìnhcho Viện phu nhân. Nghe xong, Viện phu nhân lại liếc Tô Mặc thêm lầnnữa, môi khẽ mỉm cười.

Tô Mặc kinh ngạc, không biết vì sao bà ấy lại có vẻ mặt này.

Viện phu nhân đưa đến cho nàng một ly trà, “Yêu Cơ cô nương, cứ xem đây như nhà mình đi, chớ có khách khí.”

Tô Mặc vươn tay nhận lấy, mắt khép hờ, nhớ đến âm thanh Minh Kính đạo trưởng bị quần ẩu trong chim truyền tin ngày trước.

Văn Nhân Dịch cúi đầu nói bên tai nàng: “Mặc Nhi, đừng khẩn trương, a di ta rất trọng tình nghĩa.”

Tô Mặc ngước mắt đảo qua khuôn mặt ẩn chứa ý cười của Viện phu nhân, nàng cũng khẽ cong môi.

Viện phu nhân lấy một thứ trong cái mâm được che chắn bên cạnh ra đưa cho Tô Mặc: “Cầm đi.”

Nữ hầu kia giật mình, không ngờ Viện phu nhân lại khách khí với Yêu Cơ như thế. Chẳng lẽ người không giận dữ? Yêu Cơ đã để người đợi rất lâu cơmà.

Tô Mặc cảm thấy lòng bàn tay bà rất mềm rất ấm áp, hệt nhưPhương phu nhân vậy, nàng nhìn hồng bao trong tay, không khỏi ngẩn ra.Viện phu nhân còn đưa một hồng bao cho Văn Nhân Dịch, giọng điệu từ ái:“Dịch Nhi, hôn sự của các con lại không mời ta, cho nên lễ vật ta đưatới trễ, các con không để ý chứ?”

Văn Nhân Dịch vội vàng nói: “Không để ý đâu ạ.”

Viện phu nhân đưa mắt sang Tô Mặc: “Cô nương con làm việc thật chậm chạp, gọi con tới đưa hồng bao thôi mà rề rà như vậy.”

Hai má Tô Mặc đỏ lên, chỉ trách ấn tượng ban đầu của nàng với Viện phu nhân thật không tốt nên vừa rồi mới có chút bướng bỉnh như vậy.

Việnphu nhân trừng mắt nhìn Văn Nhân Dịch, ai oán nói: “Hai người các conlại không thèm nói tiếng nào, bao giờ mới bổ sung rượu mừng cho ta đây?”

Tô Mặc cười, hóa ra bà ấy cũng không đáng sợ lắm, bộ dáng tính toán nàyquả thật rất thú vị. Văn Nhân Dịch cũng cười: “Không bằng hiện giờ người đến chỗ mẫu thân con, bảo bà ấy bổ sung cho người đi.”

Nghĩ đến Phương phu nhân, nụ cười của Viện phu nhân nhạt bớt: “Gần đây thân thể mẫu thân con thế nào?”

Văn Nhân Dịch rũ mắt: “Không tốt lắm, nhưng sau khi con thành thân thì tinh thần người cũng khá hơn một chút.”

“Chỉ tiếc mẫu thân con hẳn là không sống lâu được.” Viện phu nhân lau lau khóe mắt.

Tô Mặc không nói được gì, chẳng phải người bình thường nên nói lời may mắn một chút sao?

“A di thích nói thật, tính tình ngay thẳng, không thích hai mặt.” Văn Nhân Dịch thì thầm với nàng.

Viện phu nhân nhịn không được thở dài, ánh mắt có chút áy náy, “Cơ hội tarời khỏi Vô Song thành không nhiều lắm, có rảnh sẽ đến gặp tỷ ấy, ta với tỷ ấy là tỷ muội ruột mà. Chỉ là có đôi khi, ta cũng tức giận tỷ ấybiến con ta thành cái dạng này.”

Tô Mặc ngẩn ra, Văn Nhân Dịch thì chỉ cười nhàn nhạt.

Viện phu nhân trừng mắt oán giận: “Đều tại Phương phu nhân bẻ con ta theođường phong hoa tuyết nguyệt, Ngu Nhiễm đã bị tỷ ấy làm hư, trong đầuchỉ toàn mấy suy nghĩ kỳ quái, lại còn muốn phá hư hôn sự của hai connữa. May mà ta phát hiện kịp thời, bản cung nhất định phải phòng ngừamọi rắc rối có thể xuất hiện, phải xử lý xú tiểu tử này một trận mớiđược.”

Nghe vậy, Tô Mặc và Văn Nhân Dịch nhìn nhau.

“Nóichung là, hai con đừng để trong lòng làm gì. Kỳ thực Nhiễm Nhiễm khôngxấu đâu, chẳng qua do lúc bản cung sinh nó, không cẩn thận bị nữ nhânkhác ám hại, cuối cùng chỉ có mỗi đứa con này, cho nên ta xem nó như bảo bối, cưng chiều quá khiến tính khí nó hơi kỳ quái, thích làm gì thìlàm, thật không biết nghe lời mà, aiz!”

Đang nói, một cái bóngtrắng tuyết chợt lóe lên trước mặt mọi người. Hầu tì bên ngoài kêu lên:“Băng hồ, đến đây, đừng có chạy lung tung!”

Tô Mặc nhìn con hồ ly bổ nhào vào lòng Viện phu nhân khóc huhu, vẻ mặt ủy khuất, vươn móngvuốt khoa tay múa chân kể lể vừa rồi mình đã bị Ngu Nhiễm khi dễ như thế nào. Viện phu nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: “Đến cả hồly nhỏ này cũng bị nó ăn hiếp, thật kỳ quái quá mà.”

Băng hồngẩng đầu lên, đôi mắt lóng lánh nước, nghe thấy lời Viện phu nhân nóithì ra vẻ tội nghiệp nhìn bà, dáng vẻ đáng thương này khiến Tô Mặc nhìnmà nhíu mày.

Sau đó nó nhảy lên trên bàn, đôi mắt bình thường híp lại thành đường ngang nay mở lớn, đáng yêu cọ cọ lên người Viện phunhân, hoàn toàn khác vẻ kiêu ngạo khinh thường ngày trước.

Việnphu nhân cho nó ăn chút thịt nướng, rồi rót cho nó một chén nước. Bănghồ lắc lắc hông, đắc ý bò đến trước chén nước, vươn đầu lưỡi hồng nhạttao nhã liếm liếm. Nhìn màn diễn phong tao của nó, Tô Mặc lại nhịn không được nhíu mày.

Đứng trước phụ nhân quý tộc như Viện phu nhân,băng hồ kiêu ngạo đáng khinh ngày nào đã biến thành một sủng vật cao cấp rồi. Hơn nữa, chỉ mới một thời gian ngắn mà đã mập thêm một vòng, dalông nhìn vừa bóng vừa mượt. Thậm chí, lúc nãy nó nhảy lên, hơi thở cònmang mùi hương thơm ngát, đây chính là dầu vừng cực phẩm mà cả nữ tử quý tộc cũng không dám dùng thường xuyên.

Con hồ ly này, đúng là thành tinh rồi.

Viện phu nhân khẽ thở dài: “Aiz, nói chung là Nhiễm Nhiễm rất kỳ quái, nếutương lai hai con có em bé thì sẽ rõ làm mẫu thân là chuyện khó khăn cỡnào.” Bà đưa mắt nhìn Tô Mặc, có chút thâm ý: “Nhưng mà ta thấy tínhtình của con tựa hồ cũng rất mạnh mẽ, nói không chừng con của con cũngkhông khác gì Ngu Nhiễm đâu.”

Văn Nhân Dịch nhíu mày, con hắn có liên quan gì đến Ngu Nhiễm chứ?

Hắn lạnh lùng đảo mắt qua băng hồ.

Băng hồ lập tức đứng thẳng lên, dè dặt cẩn trọng liếc hắn một cái, cúi đầu nhảy lên vai hắn.

Viện phu nhân hít sâu một hơi: “Yêu Cơ cô nương, không bằng con đến phòngNhiễm Nhiễm xem một lát đi, tuy rằng việc xấu trong nhà trong thể truyền ra ngoài, nhưng mà Nhiễm Nhiễm đã bắt đầu tuyệt thực rồi, từ tối quađến giờ một ngụm cơm cơm cũng không chịu ăn, không bằng con giúp takhuyên nó đi, có được không?”

“Ngu Nhiễm tuyệt thực?” Tô Mặc chớp chớp mắt, không ngờ Ngu Nhiễm lại làm đến như vậy.

Văn Nhân Dịch lập tức lạnh lùng nói: “Ta cũng đi.”

Viện phu nhân vội vàng cự tuyệt: “Không được, hiện tại nó khẳng định không chịu gặp con đâu.”

Tô Mặc nhận hộp đựng thức ăn trong tay nữ hầu, thản nhiên nói: “Ta đi.”

Viện phu nhân cảm kích: “Yêu Cơ cô nương, nhi tử ta thật không hiểu chuyện, đã gây phiền toái cho con rồi.”

“Đâu có.” Tô Mặc cười trả lời, ánh mắt Viện phu nhân nhìn nàng có thêm một chút tán thưởng.

Tô Mặc đi theo nữ hầu qua một hành lang dài, ánh mắt đảo qua tường vây cao lớn chung quanh, nàng không ngờ con thuyền này lại rộng đến thế, bêntrong còn có một khu vườn xinh đẹp, núi giả, hồ nước. Nàng đi qua conđường mòn gấp khúc, cảm nhận từng đợt gió lạnh ập đến, Tô Mặc nâng hộpthức ăn, bước chân nhanh hơn. Chợt nàng nghe thấy tiếng sáo thanh lãnhdu dương truyền đến, làn điệu ai oán triền miên kia vô cùng êm tai, đượm chút tiêu điều, khi thì cao vút, khi thì lành lạnh, khi thì phiền muộn, khi thì mềm nhẹ như nước, khi thì lạnh như băng.

Cuối cùng, TôMặc dừng chân trước một căn phòng trúc, nàng nhìn nam tử áo lam trẻ tuổi đang bị giam bên trong, trên hàng rào có khắc các loại cấm chế. Nam tửđang chậm rãi thổi sáo, lần đầu tiên nàng nghe thấy tiếng sáo của NguNhiễm, nàng im lặng nghe một lát.

Ngu Nhiễm am hiểu cấm chế, nhưng nơi đây có thể giam được hắn chứng tỏ là trình độ rất cao.

“Thế tử Ngu Nhiễm, có người đến thăm thế tử.” Nữ hầu ngắt ngang khúc điệu của hắn.

Ngu Nhiễm ngước mắt liếc nàng ta, ánh mắt chuyển sang, sau khi nhìn thấy Tô Mặc thì giật mình, lập tức vội vàng nhảy dựng lên vọt qua: “Khanhkhanh, sao nàng lại tới đây? Nàng tới thăm ta phải không?”

Tô Mặc nhìn hắn: “Phải, ta đến thăm ngươi.”

Ngu Nhiễm có chút vui sướng, ánh mắt nghiêm túc: “Nàng gặp mẹ ta rồi đúng không? Bà ấy nói gì với nàng?”

Tô Mặc nâng hộp đựng thức ăn lên, môi khẽ cong: “Không nói gì, bà bảo ta đến đưa cơm cho ngươi.”

Ngu Nhiễm nhìn nàng chăm chú, ánh mắt có chút quật cường, lẩm bẩm nói: “Thật sự chỉ đưa cơm thôi sao?”

“Chẳng lẽ còn có gì khác?” Tô Mặc hơi nhướng mày.

“Không muốn ăn.” Ngu Nhiễm lắc lắc tay áo, đi qua ngồi xuống giường.

Lục trắng mỏng hơi lay động, Ngu Nhiễm hôm nay cho Tô Mặc cảm giác không giống như xưa.

Ngày trước hắn tà mị như ánh mặt trời, nay hắn lại mây đen bao phủ, có vẻ chán nản suy sụp.

“Vì sao? Ngươi thực sự tuyệt thực?” Tô Mặc hơi nhíu mày, cũng ngồi xuốngcùng hắn, không nhanh không chậm chia thức ăn ra trên bàn dài, bày biệnchỉnh tề, bốn mặt một canh, cũng không xa xỉ gì lắm.

“Không phải tuyệt thực, chỉ là không đói bụng thôi.” Ngu Nhiễm khẽ thở dài, có một số việc hắn không biết phải nói thế nào.

“Nếu ngươi không ăn, ta sợ là không giao nhiệm vụ được.” Tô Mặc ôn nhu nói.

“Nàng đút cho ta, ta mới ăn.” Ngu Nhiễm nhếch môi, mị hoặc kề sát vào nàng.

Khuôn mặt hắn cách rất gần, đáy mắt có chút đau thương, cũng có chút ánh sáng ẩn hiện.

Tô Mặc nhìn hắn một lúc lâu, Ngu Nhiễm cũng chăm chút nhìn nàng, như muốnchạm khắc bóng dáng nàng vào lòng mình, thậm chí Tô Mặc còn cảm thấytuyệt vọng và quyết tuyệt ẩn giấu trong lòng hắn, nàng vô thức nói: “Vậy cũng được, ta đút ngươi.”

Nàng cầm bát đũa lên, quả thực tự tay hầu hạ Ngu Nhiễm, nữ hầu bên cạnh nhìn mà nghẹn họng.

Tô Mặc gắp một đũa cơm trắng cùng với một chút rau đưa đến trước môi hắn.Ngu Nhiễm nhìn nàng không chớp mắt, hắn chậm rãi hé môi, tỉ mỉ nhấmnuốt, cứ tự nhiên nhận sự chăm sóc của Tô Mặc như vậy.

Tô Mặc lơ đãng nhớ đến ngày hắn nhậm phiến lá trong miệng mớm nước cho mình, hai gò má không kìm được đỏ lên.

Ngu Nhiễm nhìn gương mặt phiếm hồng của nàng, hai mắt chớp lóe, cuối cùng vẫn ảm đạm tắt trong buồn bã.

Trên đời này, thống khổ nhất là gì?

Chính là nhìn người trong lòng gần ngay gang tấc, nhưng lại không cách nào có được.

Mẫu thân của hắn, hắn đương nhiên hiểu rõ, phàm là chuyện bà đã quyết định, tuyệt đối không bao giờ thay đổi.

Xem ra đây là lần cuối cùng hắn được ở cùng nàng rồi, từ nay về sau, hắnphải quay lại Vô Song thành, trở thành chủ nhân của cung điện to lớnnày.

Trong tòa cung điện lạnh băng đó, hắn không thể cầm tay nữtử mình yêu thương, chỉ có thể dùng thời gian hòa tan ký ức tốt đẹp củamình.

Hắn nhìn đôi môi đỏ son của nàng, sợi tóc tinh xảo củanàng, nhìn chăm chú nghiêm cẩn, tựa như đang nhìn nàng ở giai đoạn cuốicùng của sinh mệnh.

Cái nhìn kia trở thành vĩnh viễn, trở thành vĩnh hằng, cho đến thế sự xoay vần, thời gian tan biến, tình yêu hóa tro bụi.

Tô Mặc ngước mắt, nàng ngẩn ra khi nhìn thấy ánh lệ lấp lánh ở khóe mắt nam tử.

Hai người đối diện nhau, không ai chú ý đến nữ hầu kia đang nâng lên mộtcái tráp tinh mỹ, nàng ta chậm rãi mở ra, cẩn thận đặt trên mặt đất, sau đó thả một đồng hồ cát bên cạnh tráp. Nàng ta xoay người châm lư hương, rồi lui ra ngoài.

Đồng hồ cát từng chút từng chút chảy xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.