Ngu Nhiễm dùng miệngngậm một phiến lá, nhịn không được oán trách: “Chậc chậc! Thật đúng làvất bả mà, Yêu Cơ cô nương, có thể dùng thần thức của ngươi thao túngphi châm đánh rớt vài cái lá xuống được không.”
Tô Mặc liếc xéo hắn: “Mấy cái lá này chẳng lẽ có liên quan đến việc thoát thân của chúng ta?”
Ngu Nhiễm chớp chớp mắt nhìn nàng, vẻ mặt có vài phần chế nhạo: “Lá cây thì có tác dụng gì chứ? Nàng quá xem trọng ta rồi.”
Tô Mặc lười lãng phí khí lực: “Vậy quên đi.”
Ngu Nhiễm vội vàng nói: “Đợi chút, dù sao cũng rất hữu dụng, rất hữu dụng.”
“Thật sao?”
Ngu Nhiễm ra vẻ nghiêm cẩn: “Nhớ là phải lấy phiến lá lớn một chút đó.”
“Lần sau không được viện cớ này nữa.” Tô Mặc dùng thần thức thao túng phichâm, phi xuyên qua, nhanh chóng cuốn lấy lá hoa, những phiến lá lớn màu xanh toàn bộ đều rớt quanh người nàng.
“Tốt lắm, cứ như vậy.”Ngu Nhiễm dùng môi đặt lá cây xung quanh, chỗ mà chỉ cần cúi đầu là cóthể với tới được, cẩn thận tránh đi nơi có gió. Hắn làm rất nhanh, quanh người toàn là màu xanh, nhìn cũng nhẹ nhàng thoải mái sạch sẽ.
Tô Mặc nhìn Ngu Nhiễm làm, nàng thấy đôi đồng tử hắn lóe sáng vài cái, thật sự không hiểu ý định của hắn là gì.
“Khanh khanh, có phải nàng thấy bản công tử rất thần bí hay không?” Ngu Nhiễm bỗng ngước mắt cười nói.
“Giấu giấu diếm diếm, rất vô nghĩa.” Tô Mặc không thèm để ý hắn nữa.
“Nàng dám ghét bỏ bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhat-yeu-nghiet/2408207/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.