Sau khi Tô Mặc rời đi, nhóm người luyện khí sư phổ thông nhìn theo bóng lưng nàng, ánh mắt đầy sùng bái.
Bóng dáng đó có chút gầy yếu, nhưng lại phong độ ung dung như vậy.
Không biết bắt đầu từ khi nào, trong phường thị truyền ra trích lời kinh điển của một luyện khí sư: “Xem thường ca đây cũng không sao, ca tuy là bàyquầy, nhưng ca không phải luyện khí, ca luyện là nghệ thuật.”
Dần dần, mấy luyện khí sư bày hàng ven đường đều phát triển theo hướng nghệ thuật, có người đầu bù tóc rối luyện khí, có người vừa làm vừa ngâm từxướng khúc.
Tuy những luyện khí sư của ẩn môn được người đời tôntrọng, nhưng những luyện khí sư phổ thông kia cũng không đi theo conđường tầm thường.
Luyện khí sư Hạ gia thì thế nào? Còn không phải cũng bại dưới tay luyện khí sư đường phố sao?”
Luyện khí sư đường phố thì thế nào? Ca cũng có thể được người trọng vọng nhá.
Tóm lại, Tô thiếu niên kia đã là thần tượng to lớn của những luyện khí sư đường phố, cũng là nhân vật truyền kỳ một thế hệ.
Về sau Tô Mặc cũng không ngờ, chỉ vì chuyện của ngày hôm nay mà Tô gia đãcó liên hệ chặt chẽ với những luyện khí sư đường phố đó.
Thật đúng là… vô tâm cắm liễu liễu nên xanh!
…
Mặt trời chiều ngã về Tây, Tô Mặc cùng Văn Nhân Dịch tản bộ trên đường, chậm rãi trở về.
Thần sắc Văn Nhân Dịch đạm nhạt, trong đôi mắt lạnh có một chút ấm áp, thỉnh thoảng đưa mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhat-yeu-nghiet/2408182/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.