Hiện giờ là lúc ánhmặt trời chói chang nhất, nắng xuyên qua tán lá xum xuê tạo thành từngvệt sáng loang lổ trên mặt đất như ngàn ánh sao.
Hạ Ngọc Nhi đứng dưới gốc cây giả vờ điềm đạm đáng yêu, vai run rẩy, thút thít nức nở.
Hôm nay nàng không thể mất thêm sáu vạn lượng bạc nữa, Hạ gia vốn đã bất mãn với nàng rồi.
Toàn bộ của hồi môn của nàng đã bồi thường hết cho Liễu gia, vừa muốn vươn mình lại thua sạch sẽ thêm sáu vạn lượng.
Nàng nếu đã không thể thua, vậy không thể làm gì khác hơn là dùng chút thủ đoạn hèn hạ.
Tô Mặc lạnh mặt nhìn Hạ Ngọc Nhi, trong đôi mắt lạnh lóe vẻ chê cười.
Kiếp trước Hạ Ngọc Nhi cũng ỷ thế hiếp người như vậy, cuối cùng hợp tác vớiTô Ngọc Hồ cùng nhau ép Tô gia đại phòng đến đường cùng, trí nhớ củanàng vẫn còn khắc sâu. Lúc đó Tô gia đại phòng bị chèn ép đến không cònđường xoay người.
Vì vậy, sau khi sống lại, mỗi lần nàng nhìnthấy Hạ Ngọc Nhi, nàng liền không nhịn được muốn lấy mắt đền mắt, ănmiếng trả miếng.
Nàng biết, con người thống khổ không phải là do lấy được quá ít, mà là do bỏ lỡ quá nhiều.
Lấy được có thể khiến họ vui sướng, mất đi cũng sẽ khiến họ khổ sở.
Cho nên, nàng cũng muốn để Hạ Ngọc Nhi nếm thử tư vị mất đi đó.
Nhưng nàng biết Hạ Ngọc Nhi bất luận có nghèo túng như thế nào thì cũng cócái cây khổng lồ Hạ gia làm núi dựa, khiến nàng tạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhat-yeu-nghiet/2408177/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.