Tô Mặc lần đầu tiênnghe thấy giọng nam êm tai như vậy, trong lười biếng có chút tùy ý,trong tùy ý lại mang theo chút thanh lạnh.
Giọng nói của người này như điệu đàn cao sơn lưu thủy khảy ra từ phượng vĩ cầm, khúc phong ưu mị, lưu sướng tùy ý.
Chỉ là giọng nói nam tử mà dư âm đã văng vẳng bên tai ba ngày không dứt, người nghe cảm thấy cực kỳ hưởng thụ.
Tô Mặc nhíu mi, âm thanh hoàn mỹ âm tai thế này kiếp trước nàng chưa từng nghe qua.
Người này tuyệt không phải người bình thường, xem ra thế gian không thiếu ẩn sĩ ngọa hổ tàng long.
Tô Mặc chợt nghe thần thức truyền âm của thiếu niên: "Nữ nhân, hình như ta nghe được giọng nói của một vô sỉ tên háo sắc, tên khốn kia dù có hóathành tro ta cũng nhận ra được, huống chi là một giọng nói. Ngươi chẳnglẽ đã bị âm thanh mê chết người không đền mạng của hắn mị hoặc rồi?"
Vô sỉ háo sắc? Tô Mặc nghe đánh giá thế lại có chút kinh ngạc, nàng hơicong môi, hiếm khi được nghe giọng nói bất mãn của hắn ta.
Tô Mặc nửa híp mắt, giọng điệu tản mạn: "Ngươi nói cái đó tên háo sắc, chínhlà tên khốn kiếp nữ nhân gặp rồi thì không đi đường nổi kia sao?"
Thiếu niên khinh thường nói: "Không sai, đúng là hắn, tên nam nhân này là kỳtài ở cả hai phương diện mị thuật và ảo thuật, cho nên hắn không lúc nào không câu hồn đoạt phách người khác."
"Nhưng ta cảm thấy âm thanh của hắn lại rất tự nhiên."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhat-yeu-nghiet/2408164/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.