Nghe vậy, đồng tử Tô Quyên co rút lại, lạnh lùng nhìn Đỗ thị, vẻ mặt lạnh như băng.
Không ngờ ác phụ này ngu xuẩn như vậy, đều là người một nhà mà lại không hiểu đại lý nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn.
Muội muội Tô Mặc của hắn vốn là hòn ngọc quý của Tô gia, từ năm ba tuổi đãcó mỹ mạo tuyệt luân, chi tư họa quốc, khuynh thành động lòng người, Tôphụ đương nhiên là phải cẩn thận che giấu mỹ mạo của con bé. Nói tómlại, Tô Mặc không cần phải làm thị thiếp cho thị vệ gì cả, Đỗ thị nàyxem thường trên dưới Tô gia cũng không sao, nhưng ngay cả Tô Mặc nàng ta cũng không đặt vào mắt. Giờ khắc này, hắn thậm chí còn có xúc động muốn viết một phong hưu thư, ngón trỏ hắn giật giật, vẫn cố nhịn xuống, dùsao thế lực của Đỗ gia hiện tại hắn không thể tùy tiện đắc tội được.(*hưu thư: Thư bỏ vợ)
Đỗ gia vốn là quý tộc xuống dốc, hiện giờ có vài mối buôn bán ở thủ đô, sau lưng lại có đại môn phái Thanh Vân tông làm chỗ dựa.
Thực lực của Mặc Môn nếu so với Thanh Vân tông mà nói, thật sự là kém xa.
Thân là nam nhi, có khi hắn cũng thầm hận mình vô dụng, không thể chấn hưng lại gia tộc.
Thật đúng như câu “người là dao thớt, ta là thịt cá”, ngay cả một ác phụcũng có thể khi dễ lên đầu hắn, thật sự là không thể chịu được nữa.
Tô Mặc chỉ nhẹ nhàng cười, lẳng lặng đứng đó, lạnh nhạt mà quyến rũ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhat-yeu-nghiet/2408127/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.