(*tra: cặn bã – tra nữ ở đây là Tô Ngọc Hồ)
Đại trưởng lão nể mặt Văn Nhân Dịch nên nhẫn nhịn nói: “Được được được, nếu là ngươi thắng, đãi ngộ của ngươi cũng sẽ giống Tô Ngọc Hồ.”
“Rất tốt.” Tô Mặc vừa lòng gật đầu, nhếch môi nói: “Đại trưởng lão chớ có nuốt lời.”
“Đợi tới lúc ngươi thắng hãy nói.” Đại trưởng lão mặt không chút thay đổi,lắc tay áo nói: “Hai người các ngươi bắt đầu tỷ thí đi.”
“Hay quá, rốt cuộc cũng được nhìn cảnh Ngọc Hồ sư tỷ so đấu.” Mấy thiếu niên đứng bên cạnh hưng phấn bàn tán.
“Không ngờ Tô Mặc lại làm đá kê chân cho Tô Ngọc Hồ sư tỷ, lần này xem như làcuộc chiến thành danh của tỷ ấy rồi, trước kia lúc ta nhìn vũ kỹ của sưtỷ đã cảm thấy rất lợi hại. Đáng tiếc thực lực của đối thủ quá kém cỏi.Mọi người đoán xem Tô Mặc có thể đối chiến được mấy chiêu, ta đoán là ba mươi chiêu.” Một người hưng trí bừng bừng nói.
“Cơ hội hiếm có, không bằng mọi người cược đi.” Một người nhặt nhánh cây trên đất lên vẽ ra một ván cược đơn giản.
“Một lượng bạc, ta đoán nàng ta có thể đấu được mười lăm chiêu.”
“Ta cá là mười ba.”. “Ta là mười hai.”
“Nói không chừng Ngọc Hồ sư tỷ vừa ra tay thì Tô Mặc đã thua trận rồi.” Mọingười cất tiếng cười to, trong giọng cười đầy vẻ khinh miệt.
TôMặc nhếch khóe môi cười nhạt, nàng tựa như ngọc ẩn trong đá, bên ngoàikhông tô điểm hoa mỹ, nhưng chỉ cần xé ra thì ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhat-yeu-nghiet/2408077/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.