Bỗng nhiên có người kêu lên một tiếng: “Ôi chao, dưới cầu có người.”
Hóa ra có người làm rơi khăn lụa trắng trong tay áo xuống hồ, người nọ cúixuống tìm thì thấy Tô Mặc đang nằm nghiêng trên thuyền.
Mộc VôNgân cũng nhìn xuống dưới, lúc nhìn thấy gương mặt tầm thường của đốiphương, đáy mắt hắn xẹt qua một tia châm chọc. Mộc Vô Ngân hắn vốn làhoa y cẩm phục, tiên y nộ mã*, tướng mạo đường đường, là thứ tử dòngchính của thế gia lánh đời trên giang hồ, lại còn là một trong ba nhânvật lớn nổi trội ở Mặc Môn, có một mối hôn sự tốt với Tô gia, nhưng TôMặc này có tài đức gì mà muốn gả cho hắn?
(*) Tiên y nộ mã: Mặc áo tiên đứng cạnh một con ngựa quý.
Hắn rất ngạo mạn, cực kỳ ngạo mạn, cũng vô cùng buồn bực.
Nếu được chọn một trong hai, hắn bằng lòng chọn Tô Ngọc Hồ có diện mạo xinh đẹp động lòng người.
Nhưng nữ tử trước mặt lại như âm hồn không tan, khiến hắn vô cùng phiền chán.
Vẻ mặt hắn lập tức trầm xuống.
Còn đối phương vẫn đang gác hai tay lên đâu, dáng vẻ buồn ngủ mơ mơ màng màng.
Tô Ngọc Hồ lập tức ngẩng cao cằm lên, đáng yên nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt tự mãn nói: “Tô Mặc, tỷ ở đây một mình sao?”
Giọng nói của nàng tùy ý, lại tận lực kéo dài hai chữ “một mình”, ẩn ý châmchọc đối phương phải chịu cô đơn. Dứt lời, nàng liếc nhìn Mộc Vô Ngânđứng bên cạnh, yểu điệu nói: “Vô Ngân ca ca, vừa rồi bảng thông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhat-yeu-nghiet/2408071/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.