Bất luận là tính mạng của mẫu thuân mình hay là tính mạng của Lý Tuấn Hy, nếu như cứ như vậy mà kết thúc thì hẳn cũng sẽ không cam tâm!
"Ngay khi cuộc tuyển chọn học cung Viêm Hoàng bắt đầu thì hôn lễ của hẳn cũng bắt đầu!"
'Yên lặng ba năm, ai lại không muốn trở lại chiến trường của mình, để cho mọi người nhìn thấy mình còn chưa bại!
“Tuấn Hy, chúng ta đi thôi”, Vệ Tịnh đã không còn muốn thu dọn đồ đạc gì nữa.
“Vâng, mẫu thân”, Lý Tuấn Hy đỡ bà ấy dậy.
“Nhặt bảo ngọc đó lên đi”, Vệ Tịnh đi được hai bước thì bỗng nhiên nói.
Lý Tuấn Hy có chút cự tuyệt, hắn kỳ thật cũng không nguyện ý tiếp nhận sự ban ân của Lý Viêm Phong, đó đơn giản chỉ là một sự sỉ nhục.
"Con trai, nam nhân co được duỗi được, tất nhiên có thể tranh đoạt lợi ích trước mắt, dù sao chuyện quan trọng nhất là lấy lại một khắc tôn nghiêm chứ không phải lo lắng
mất đi bao nhiêu tôn nghiêm", Vệ Tịnh nhẹ nhàng nói
“Vâng, mẫu thân”, Lý Tuấn Hy nhặt bảo ngọc trên mặt đất lên.
“Ta đói bụng!”, con gà vàng đột nhiên tỏ ra đáng thương nhìn hắn, thoạt nhìn rất đáng yêu.
"Ngươi ăn cái gì? Sâu bọ hả?", Lý Tuấn Hy hỏi.
Từ hôm nay trở đi hẳn phải cho gà ăn!
“Không, ta phải ăn cái này", con gà vàng chỉ vào bảo. ngọc trong tay Lý Tuấn Hy mà chảy nước miếng.
"Năm mơ! Ngươi tốt nhất vẫn nên ăn sâu bọ đi!", Lý Tuấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhat-than/3002748/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.