Sau khi phát hiện cái bớt Bạch Liên, Bạch Thiên Lý ở trong sự đồng ý của tất cả mọi người cho Phượng Lê lưu lại.
Chính cái gọi là 『 đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu. * 』 không nghĩ tới không cần bọn họ đi tìm, thái tử lại tự mình đưa tới cửa đến đây. Bất quá, bản nhân Phượng Lê cũng không biết hàm ý của bớt Bạch Liên. Mà đám người Đông Vân Tường Thụy cũng không vội vả đem tin tức này nói cho Trân Phi, chỉ thường xuyên kêu Phượng Lê đến Thường Xuân Viện đưa điểm tâm cho Trân Phi, lấy xúc tiến để bọn họ nhiều gặp vài lần mặt.
_đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu.: Đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công:Tìm một cái gì đó rất phí sức nhưng lại không thấy nhưng đến khi nào đó vô tình lại tìm ra.
“Trân Phi không biết, Phượng Lê cũng không biết… Ngược lại ngoại nhân như chúng ta lại biết.” A Ly ngồi ở đình lý thở dài, “Mẫu tử gặp lại lại không thể biết nhau, thật đúng là đáng thương…” .
Mạc Triêu Diêu ở bên cạnh cũng là vẻ mặt ưu chìm, một tay chống má, một tay đùa nghịch tờ giấy nhỏ, trầm ngâm nói: “Bất quá ly miêu hoán thái tử này, rốt cuộc là làm đổi tới được nha?”
“Tờ giấy đó là cái gì?” A Ly đem tờ giấy giật lại, chỉ thấy mặt trên phân biệt viết 『 Mạc Triêu Diêu 』, 『 Phượng Lê 』, 『 công chúa 』, 『 không biết 』
Mạc Triêu Diêu lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhat-sung/564688/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.