Dưới bóng râm mát mẻ nơi hoa ciên.
“Hiện tại ngươi định làm như thế nào đây ?” A Ly hỏi Mạc Triêu Diêu. .
Bọn họ đã ở trong biệt cung ngây người vài ngày, nơi nào muốn chơi, nơi nào muốn dạo tất cả đều đã đi một vòng, nhưng duy độc có Thường Xuân viện chỗ Trân phi. Bọn họ chỉ dám xa xa đứng nhìn, cũng không dám đến gần.
“Trân phi chết như vậy… Thật sự rất đáng thương …”
Hai tay A Ly thác má, nhìn Mạc Triêu Diêu, chờ hắn đáp.
Nhưng Mạc Triêu Diêu lại dựa trên bàn thạch, trình trạng ngất, cái gì chủ ý cũng không có.
“Thật sự là vô dụng…” A Ly lấy tay chỉ chọt đầu Mạc Triêu Diêu , “Ngay cả mẫu thân của mình cũng không dám nhận.”
“Không phải không dám!” Mạc Triêu Diêu rốt cục ngẩng đầu lên .
“Đó?”
“Chính là trước kia không có quyết định này… Hiện tại đột nhiên… Ai…” Thật mạnh thở dài, nói không được nữa.
“Nếu ta là ngươi, đã sớm nhào qua, mắt nước lưng tròng mà quát to một tiếng nương !” A Ly phấn chấn mười phần, đứng lên, “Nói không chừng Trân phi biết con của mình không chết, hưng phấn hết bệnh thì tốt rồi mà!”
“Làm sao có thể… Ngươi thật sự là khờ dại…” Mạc Triêu Diêu lại hít một hơi.
“Như thế nào không có khả năng!” A Ly cãi chày cãi cối nói, “Trân phi không chỉ là thân thể có bệnh, còn có tâm bệnh. Tâm bệnh của nàng là ngươi, người có thể trị hảo tâm bệnh của nàng —— cũng chỉ có ngươi nha!”
“Chính là…” Mạc Triêu Diêu vẫn là không dám tùy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhat-sung/564683/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.