Con chim cất cánh thiếu chút nữa bổ nhào vào mặt thái hậu, khiến thái hậu hoảng hốt thét lên, nhưng mà đúng lúc này, lại truyền đến Mạc Triêu Diêu đích thanh âm: “Mẫu hậu ngày hôm qua cho nhi thần xem rối gỗ, rối gỗ kia vốn là vật chết, không có dây thừng đương nhiên không thể động; nhưng hôm nay là một con chim, nó sống, không có dây thừng, nó mới bay cao được.”
Thái hậu rốt cục hiểu được ý tứ trong lời nói của Mạc Triêu Diêu, ánh mắt như ưng thẳng tắp nhìn chằm chằm Mạc Triêu Diêu.
Nhưng mà sắc mặt Mạc Triêu Diêu vẫn không đổi sắc, khom người nói từ biệt: “Mẫu hậu, nhi thần cáo lui.”
Nói xong, Mạc Triêu Diêu liền xoay người rời đi, mà thái hậu tất bị tức giận đến cả người phát run, mười ngón chặt lại, cắn răng nghĩ thầm : “Hoàng Thượng, ta thật muốn nhìn cánh của ngươi có bao nhiêu cứng rắn, có thể bay ra khỏi lòng bàn tay của ta!”
Sau khi Mạc Triêu Diêu rời khỏi Trường Thọ Cung, hắn cũng không trở về tẩm cung của mình, mà là đi Văn Tuyên Các tìm Kỷ Thừa Uyên, đem chuyện này hôm nay kể lại cho Kỷ Thừa Uyên nghe.
Kỷ Thừa Uyên nghe xong bị dọa sợ đổ một trận mồ hôi lạnh, thanh âm run rẩy nói: “Hoàng Thượng, ngươi lần này rất xúc động …”
“Trẫm đã muốn nhịn đã lâu rồi, lần này nói ra, thật sự là đại khoái nhân tâm. Đến, Thừa Uyên, bồi trẫm uống rượu chúc mừng!”
“Hoàng Thượng!” Kỷ Thừa Uyên một phen đoạt ly rượu của Mạc Triêu Diêu qua, “Hiện tại không phải thời điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhat-sung/564646/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.