Cát Tường lái xe đến vùng ngoại ô, đem đồ đạc cẩn thận chuyển xuống, sau đó nhanh chóng quay lại xe.
- Daniel, đến nơi rồi, xuống đây đi.
Daniel hơi hốt hoảng, đã rất lâu cậu mới được rời khỏi nhà. Cát Tường đứng dưới ánh mặt trời, nụ cười rạng rỡ đưa tay về phía cậu. Trong phút chốc ấy, cậu có cảm giác linh hồn mình được cô cứu rỗi, bàn tay nắm lấy tay Cát Tường cũng vô thức run rẩy.
Cát Tường để Daniel ngồi trên bãi cỏ, còn mình thì lấy giấy bút ra, bắt đầu tô tô vẽ vẽ.
- Em ngồi yên nhé, chị rất nhanh sẽ xong thôi.
Sau trận mưa đêm qua, mặt cỏ còn hơi ẩm ướt, trong không gian vùng ngoại ô chỉ có duy nhất tiếng cọ vẽ sột soạt trên giấy cùng tiếng gió lướt qua những tán lá. Không khí an bình kì lạ. Bức tranh đang vẽ dang dở thì điện thoại Cát Tường rung lên, cô chép miệng nghe điện thoại. Bên trong vang lên tiếng Thùy Linh:
- Chị, chị đang ở đâu vậy? Em và hai bác đang trên đường về nhà đây. Quản gia nói chị đưa Daniel ra ngoài, có thật không? Nguy hiểm lắm! Chị mau về nhà đi!
- …Đang về.- Cát Tường bực mình ngắt điện thoại. Daniel là người chứ có phải thủy tinh đâu, mất hứng chết được.
Cô thu thập đồ đạc, đưa bức vẽ còn dang dở cho Daniel:
- Xin lỗi nhé, có thời gian chị sẽ hoàn thiện nốt.
Daniel không đáp lời, cậu chậm rì nhận lấy bức tranh, đứng dậy, phủi bụi bẩn trên quần áo, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhat-nu-phu/3589833/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.