Ánh trăng sáng tỏ chiếu từng tia sáng ngân bạch giống như muốn đua nhau chạy về phía cuối chân trời.
Nghe thấy lời nói bao hàm tia uy hiếp kia, Hoa Bế Nguyệt không khỏi cười lạnh.
Nhìn vị nữ tử Hoàng Minh tự cho mình thông minh trước mặt đi, nàng tưởng chỉ với vài câu như thế cũng có thể khiến Tiêu Sâm tin sao?
Thật ra nàng cũng đã nhận ra nàng ta, trước kia, vị tiểu sư muội này đi theo Bạch Nhị gả làm tiểu thiếp cho Bắc Cung Khiếu, khi đó, bản lĩnh uy hiếp người khác của nàng ta đã luyện tới trình độ cao thâm, đám thị thiếp của Bắc Cung Khiếu cũng bởi sự uy hiếp của nàng ta mà đều quy phục Bạch Nhị, Bắc Cung Khiếu cũng vì thế mà dần bất hòa với nàng.
Hoa Bế Nguyệt nhớ tới chuyện cũ năm đó, trong mặt xẹt qua tia ảm đạm, cho dù bây giờ không tái diễn lại chuyện năm đó nhưng nỗi đau khắc cốt ghi tâm kia nàng không thể quên được, khóe môi câu lên nụ cười lạnh, "Cảm tạ cô nương nhắc nhở, tại hạ ghi nhớ trong lòng."
Vị Hoàng Minh sư muội kia thấy Hoa Bế Nguyệt phản ứng như thế thì trên mặt không thể che giấu tia đắc ý, trong lòng thầm nghĩ uy vọng của Hoàng Minh còn có thể ép tới triều đình còn nể sợ, huống chi là một tên luyến đồng nhỏ nhoi này.
"Nhưng mà ta cũng phải nhắc nhở ngươi một câu, được cái này thì mất cái kia." Hoa Bế Nguyệt lại cười, trong tuyệt mĩ có chút nghiêm nghị quý khí.
Tiểu sư muội Hoàng Minh giật mình, không ngờ tên đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhat-ninh-than/147047/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.