Tuyết rơi đúng lúc đầu thu.
Mới qua một đêm, cả kinh thành đã bao phủ một tầng tuyết hơi mỏng, giống như bị trù sư* bao một lớp bột đường.
(*) trù sư: đầu bếp.
Ngày thứ ba sau khi xuất giá, Long Vô Song phái người đem hồng kiệu rèm châu chuyên chúc khiêng tới trước phủ tướng gia, lại do sự hầu hạ của Ngân Hoa, đỡ lên hồng kiệu, lúc này mới một đường từ tướng gia phủ ở Đông thành về tới Long Môn khách điếm trên đường cái Huyền Vũ.
Sau khi cỗ kiệu đâu ra đấy, nàng chậm rãi xuống kiệu, tuy rằng xinh đẹp như trước nhưng tư thái đã có chút cứng ngắc, trên mặt cười lộ vẻ sương lạnh.
Vào cửa, con mắt nén giận, hướng phía sau quầy hàng nhìn, nhưng chỉ nhìn thấy Gia Cát Nhân Nhân, cúi đầu cầm bàn tính mãnh liệt gẩy, nhìn không thấy bóng dáng đại chưởng quỹ tóc trắng áo bào trắng.
Đôi mắt đẹp của nàng híp lại, trực tiếp hỏi.
” Cung Thanh Dương đâu?”
Gia Cát Nhân Nhân vừa nghe, lập tức ngẩng đầu lên, nhanh chóng báo cáo. “Đại chưởng quỹ đi vắng.”
“Đi vắng? Hắn chạy đi đâu?” Long Vô Song lạnh giọng hừ một cái, vung tay áo, từ phía sau sân đi đến. “Lập tức gọi hắn tới gặp ta!”
“Vô Song cô nương, a, không, Công Tôn phu nhân, đại chưởng quỹ hắn -”
Long Vô Song nhất thời dừng lại cước bộ, nổi nóng cắt đứt. “Cái gì Công Tôn phu nhân?” Nhìn thấy chủ tử tức giận, may mắn Gia Cát Nhân Nhân trời sinh tính thông minh, hoả tốc sửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhat-ga/2957907/quyen-2-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.