Chương trước
Chương sau
- Ai u -----

Một ghế đập vào mặt, máu bắn tóe tung, tiếng kêu gào thảm thiết giống như chọc tiết lợn, người nào đó đã ngửa mặt lên trời nằm thẳng cẳng.

Kẻ chịu đòn đương nhiên không phải Xuy Tuyết.

Đã nói rồi, Bàng Dục là chủ tử tốt, việc dạy dỗ hạ nhân này thế nào cũng phải về phủ mới làm.

Vậy…

Chịu đòn chính là một tên lưu manh của Hồng Hưng, kẻ mặt rỗ ngổ ngáo muốn nắm cánh tay nhỏ bé của Địch Tú Hương kia.

Đây không phải là tìm chết sao, cánh tay nhỏ bé nhuyễn nộn mấy ngày trước An Nhạc Hầu mới sờ nhẹ qua, ngươi con mẹ nó cũng dám đụng vào!

“Ba!” “Ba!” “Ba!” “Ba!” “Ba!” Bàng Dục vung ghế như bay, lần lượt thăm hỏi bộ mặt của từng tên lưu manh, phương pháp chỉ có nhanh mạnh ác, tiến công chớp nhoáng, chỉ đánh vào chỗ hiểm, trong thời gian ngắn sáu tên lưu manh vây quanh Địch Tú Hương toàn bộ ngã xuống đất, tốt một chút thì cái mũi chảy máu mồm lệch ra, thảm một chút thì mặt biến hình.

Oai phong, oai phong a.

Cảnh tượng anh hùng xả thân đánh lưu manh cứu mỹ nữ đã được biểu diễn trên sân khấu.

- Tú Hương, nàng không sao chứ?

Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của Địch Tú Hương, ân cần hỏi thăm. Hai chữ cô nương cũng không có, giống như hai người đã thân nhau từ lâu rồi.

Địch Tú Hương thấy là hắn, không cần kéo tay mặt đã đỏ, tim nhảy lên giống như hươu chạy, bỗng dưng dâng lên một trận xấu hổ, vui vẻ choáng váng ngay cả nói cũng nói lắp.

- Ta, ta.. ta không... ta không sao.

- Uh, không có việc gì là tốt rồi.

Bàng Dục tiêu sái hất đầu một cái, xoay người lại chỉ vào đám du côn lưu manh đang hừ hừ nằm trên mặt đất quát nói:

- Mấy tên chó mù mắt các ngươi. Ngay cả Tú Hương nhà ta cũng dám trêu ghẹo, muốn tìm cái chết phải không.

Ngoài miệng lớn tiếng quát, tay kia vẫn nắm tay Tú Hương không buông ra.

Mặt Địch Tú Hương đỏ bừng, tịm đập ngày càng kịch liệt, cánh tay xoay mấy cái, muốn lấy bàn tay nhỏ bé bị nắm kia ra nhưng thế nào cũng không được.

- Tú Hương, nàng đừng sợ.

Bàng Dục nắm tay nàng thật chặt, giọng đầy hiên ngang nói:

- Những tên khốn này dám chạm vào nàng, động một sợi tóc của nàng, ta sẽ san bằng toàn bộ Hồng Hưng Hội!

Địch Tú Hương không biết Hồng Hưng cái gì, nhưng nghe ra được lời nói tràn ngập phẫn nộ, tức giận cùng oai phong chính khí, nhất là giữa từng câu từng chữ lộ ra tự tin mạnh mẽ, tuyệt đối không phải đang cố làm ra vẻ. Rõ ràng là Bàng Dục đang bảo vệ nàng, thực khiến nàng xấu hổ như nụ hoa e ấp trong gió xuân, bàn tay nhỏ bé tùy ý để hắn nắm.

Đám du côn vốn định tụ nhau lại xông lên đánh trả, khi nghe hắn nói muốn san bằng phái của mình, nhất thời cười vang.

- Ha ha ha, chỉ bằng ngươi cũng dám tuyên bố đụng đến Hồng Hưng chúng ta.

- Mẹ nói, lão gia đùa giỡn cô nương liên quan cái rắm gì đến ngươi.

- Thằng này chán sống rồi, mấy anh em, dạy dỗ hắn một chút, đánh tới chết cũng được.

Lúc này, đám du côn mặt toàn là máu bộ xông tới như ong vỡ tổ, vẻ mặt dữ tợn, trên tay còn mang theo dao gậy, Địch Tú Hương nhìn mà phát sợ, lòng bàn tay toát mồ hôi.

Bàng Dục cũng cảm giác được,

Đưa tay kia gạt sợi tóc rối lất phất trên khuôn mặt tròn trĩnh của nàng, hoàn toàn coi thường đám du côn tay quơ côn bổng xông tới kia.

Thân thể mềm mại của Địch Tú Hương khẽ run, thì thào nói:

- Bàng đại ca, ta…

Bàng Dục lắc đầu ý bảo đừng nói, bàn tay to vỗ nhẹ lên khuôn mặt e thẹn nóng tới nỗi làm người ta tiêu hồn, đầu ngón tay lướt nhẹ qua vành tai mượt mà của nàng, phút chốc ngừng lại ở đôi mắt to trong suốt mỹ lệ của nàng, cực kỳ ôn nhu nói.

- Có ta ở đây, sẽ không để cho người khác khi dễ nàng.

Cùng lúc chữ “người” ra khỏi miệng, hắn xoay người trong nháy mắt, nhấc chân sút vào giữa háng tên khốn đang chính diện lao tới, cái này gọi là tuyệt chiêu phế lão nhị của địch thủ.

Chữ “ngươi” vừa mới dứt, tên kia rên rỉ một tiếng ngã xuống đất, đau đến nỗi ngay cả kêu cũng kêu không ra, bưng chỗ của quý lăn qua lăn lại trên mặt đất.

Ngay sau đó, Bàng Dục lại kích một cái khửu tay, vô tư chọi lên mặt một tên lùn bệnh chốc đầu, đánh cho hắn thổ huyết tại chỗ, hàm răng bay mất sáu cái.

Vặn, nắm, chụp, kéo, xé, níu, đạp, giật, vặn, tát…

Xuy Tuyết tự xưng là trung tâm hộ chủ còn đang lo lắng có xông ra hay không, Bàng Dục đã toàn lực ra tay, đòn thế hiểm ác, đánh không cần luật lệ, chỉ cần hiệu quả, giải quyết hơn phân nửa đám lưu manh Hồng Hưng đang vây quanh hắn và Địch Tú Hương, giống như gió lớn quét lá rụng, còn lại ba bốn người sợ đến nỗi vội nhảy lùi ra xa, mở to hai mắt nhìn không thể tin tưởng mà đánh giá tên gia đinh đầu đội mũ quả dưa kia.

Gia đình nhà giàu người ta đều không phải rất có giáo dục, rất có khí chất, rất chú ý phẩm hạnh sao, thế nhưng tên này… đấu pháp của hắn quả thực… quá nham hiểm, quá độc ác, quá không biết xấu hổ rồi, ngay cả du côn lưu manh chuyên nghiệp chúng ta cũng không bằng a, hắn, hắn hắn hắn… hắn là gia đinh thật sao?

- Ta đếm đến mười, nếu không quỳ xuống nhanh chóng xin lỗi Tú Hương, các ngươi mỗi người phải lưu lại một tay một chân.

Bàng Dục một cước dẫm mạnh lên bụng của tên lưu manh đang lăn lộn trước mặt hắn, ánh mắt sắc bén như kiếm, nham hiểm khôn cùng quét lên đám lưu manh còn lại.

- Ngươi, ngươi đừng kiêu ngạo, xúc phạm Hồng Hưng chúng ta sau đó ngươi sẽ chịu… A!

Một tên lùn mắc bệnh chốc đầu đứng gần đó còn chưa nói xong, Bàng Dục đã vớ lấy cái ghế dài bất thần đập thẳng vào đầu hắn một cái.

- Bộp…

Cái ghế dài kia gãy thành hai đoạn, máu từ trên trán bắn tung tóe xuống mặt đất, tên lùn bệnh chốc đầu hai mắt trắng dã, trực tiếp đổ gục xuống đất.

Đám du côn hai mặt nhìn nhau, ai cũng lộ ra sự sợ hãi.

- Ta không muốn đợi. Làm mau !

Bàng Dục dùng lực một chút, tên lưu manh bị hắn dẫm chân lên lập tức gào khóc kêu to, tiếng khóc lóc đau tới tim phổi giống như chiếc chùy lớn đánh thẳng tâm tạng:

- Cung kính khấu đầu tám cái với vị cô nương này, trong nửa canh giờ cút khỏi Biện Lương vĩnh viễn không được trở lại một bước. Làm theo có thể bảo toàn tứ chi trọn vẹn, mạng chó bình an, bằng không...

- Ta ---- sẽ ---- san----bằng--- Hồng ---- Hưng ---- các ---- ngươi!!!

Từng chữ ẩn chứa sát khí, tàn nhẫn, băng lãnh, máu tanh đáng sợ, tận lực kéo dài bắn ra khỏi mồm của Bàng Dục, phối hợp với ánh mắt khủng bố giống như lưỡi đao của hắn có thể làm người ta nhìn thôi đã hết hồn. Đám du giống như cùng nghe tiếng thét ra lệnh của ác quỷ địa ngục, sắc mặt trắng bệch, hàm răng run lên cầm cập, vội vàng quỳ xuống.

- Ba!

- Ba!

- Ba!

Âm thanh vỗ tay bỗng nhiên vang lên, thong thả thong thả không nhanh không chậm.

- Một màn thật hay a, Thái Sư phủ chính là Thái Sư phủ, tùy tiện một tên gia đinh khoác tấm da chó cũng dám kêu gào làm càn ở kinh thành, vô pháp vô thiên.

Sau tiếng vỗ tay là tiếng cười nhạt và lời nói trào phúng nối gót tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.