Sau khi giải quyết xong mớ rắc rối do" sự ham học hỏi" của Tiểu Hắc gây ra, bộ ba (và một con rắn) lại chính thức lên đường.
Tuyết Nguyệt, sau một hồi giằng co nội tâm dữ dội giữa việc duy trì phong thái cao lãnh của Thánh nữ và việc phải đối mặt với tốc độ đi bộ kinh hoàng của Trần Trường Sinh, cuối cùng đã lựa chọn vế sau. Nàng không nói gì, chỉ hừ lạnh một tiếng, nhưng dải lụa Nguyệt Hoa Lăng đã tự động bay ra, trải rộng thành một tấm thảm bay nhỏ, lơ lửng trước mặt Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh mừng rỡ như bắt được vàng, vội vàng trèo lên, không quên kéo theo cả" cục nợ" Tiểu Hắc. Quả nhiên, ngồi trên dải lụa vừa mềm mại vừa vững chắc, còn có hàn khí mát lạnh tỏa ra, thoải mái hơn việc bị cõng trên lưng Lâm Phong gấp trăm lần.
Thánh nữ Băng Cung cao quý, dùng pháp bảo bản mệnh của mình làm" ghế bay" cho một" phàm nhân" ngồi, còn bản thân thì đứng ở phía trước, lưng thẳng tắp, điều khiển pháp bảo với một vẻ mặt lạnh lùng nhưng ẩn chứa sự bất lực.
Thiên tài kiếm đạo của Thánh Kiếm Sơn thì bay trên phi kiếm bên cạnh, thỉnh thoảng lại ân cần hỏi:" Sư phụ, ngài có khát nước không?" , "Sư phụ, Tiểu Hắc có đói không?" , ra dáng một tên thị vệ tận tụy và. .. hơi thừa thãi.
Nếu có người ngoài nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ không cho rằng Trần Trường Sinh là một tên nô tài, mà sẽ nghĩ hắn mới là một vị lão tổ tông nào đó đang dắt theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhat-bao-cat/5059571/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.