Con hẻm phía tây của Thiên Phong Thành hoàn toàn khác biệt với sự phồn hoa náo nhiệt bên ngoài. Nó giống như một thế giới bị lãng quên, một vết sẹo cũ kỹ trên gương mặt tráng lệ của tòa thành. Ánh nắng bị những mái hiên san sát che khuất, chỉ còn lại những vệt sáng yếu ớt, loang lổ trên con đường lát đá xanh đã mọc đầy rêu. Không khí ở đây ẩm ướt, mang theo mùi của thời gian và sự mục nát. Hai bên là những bức tường cao, im lìm, không một tiếng động.
Đối với Lâm Phong, sự yên tĩnh đến quái dị này lại là một minh chứng cho sự cao thâm của"Đạo". Y tin rằng, Đại Đạo chân chính thường ẩn mình ở những nơi không ai ngờ tới nhất. Con hẻm này, càng vắng vẻ, càng âm u, lại càng chứng tỏ vị kỳ nhân bán mì kia không phải là người tầm thường. Y bước đi, lưng thẳng tắp, tay không rời chuôi kiếm, thần thức Trúc Cơ Kỳ lan tỏa ra xung quanh, cảnh giác với mọi động tĩnh. Y không phải cảnh giác với kẻ địch, mà là đang cố gắng cảm nhận cái"Đạo vận"vô hình mà y tin rằng đang lẩn khuất đâu đó trong không khí.
Đối với Trần Trường Sinh, sự yên tĩnh này chỉ đơn giản là. .. đáng sợ. Hắn không thích những nơi vắng vẻ như thế này, nó luôn gợi cho hắn nhớ đến những khu rừng đầy yêu thú hoặc những góc khuất ở Tạp Dịch Viện, nơi hắn thường bị"mượn"để thử chiêu. Nhưng có một thứ còn mạnh hơn cả nỗi sợ hãi, đó chính là cơn đói và sự tò mò về món mì"dai như dây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhat-bao-cat/5059561/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.