Câu nói"Nguội hết cả rồi"của Trần Trường Sinh lọt vào tai Tôn Bằng không khác gì thánh chỉ. Vị chưởng quỹ Trúc Cơ kỳ, người mà ngày thường chỉ một cái hất cằm cũng đủ khiến cả Thanh Dương Thành phải nể mặt, lúc này lại vội vàng cúi đầu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Là tiểu nhân chậm trễ, là tiểu nhân không chu đáo! Đã làm hỏng nhã hứng của tiền bối! "Tôn Bằng vội vàng quay người, quát lớn về phía nhà bếp đang im phăng phắc:"Còn không mau dọn bàn tiệc mới lên đây! Dùng những nguyên liệu tốt nhất, linh dược quý nhất! Nếu còn để tiền bối phải phật lòng, tất cả các ngươi cuốn gói khỏi Túy Tiên Lâu cho ta! "
Giọng ông ta vừa lo sợ vừa nghiêm khắc, khiến đám đầu bếp và tiểu nhị ở dưới lầu run lên bần bật, lập tức rối rít làm việc.
Trần Trường Sinh nghe thấy phải làm bàn mới, hắn lại nhíu mày. Hắn chỉ muốn ăn cho xong bữa rồi đi ngủ. Làm lại từ đầu không phải rất mất thời gian sao?
"Không cần, "hắn xua tay, giọng điệu có chút thiếu kiên nhẫn. "Mang đi hâm nóng lại là được rồi. "
Hâm nóng lại là được rồi. ..
Sáu chữ đơn giản này, lọt vào tai Lâm Phong và Tôn Bằng, lại như sấm sét giữa trời quang.
Lâm Phong trong lòng chấn động. Tiền bối! Ngài quả nhiên là bậc cao nhân chân chính! Phong thái này, khí độ này! Rõ ràng có thể hưởng thụ sơn hào hải vị bậc nhất, nhưng lại không hề lãng phí một chút thức ăn nào. Ngài không chỉ dạy ta về đạo lý tu luyện, mà còn dạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhat-bao-cat/5059548/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.