Chỉ là, trong biển người mờ mịt đã qua mười năm, biết đi nơi nào để tìm sư phụ đi? Tiểu Thất nghe xong lời Triệu Đại Bảo nói, vẫn như trước cảm thấy không ổn, vì thế lấy cớ đi tiểu tiện, thế nhưng tự mình dắt một con ngựa, phóng ngựa đi tới núi Linh Nhai.
Sau khi Khanh Ngũ rời giường phát hiện Tiểu Thất không có ở đây, Triệu Đại Bảo cũng chỉ có thể soạn một cái cớ, nói Tiểu Thất đi ra ngoài đi dạo phố.
Chẳng qua, Tiểu Thất nếu thật sự đi tới Linh Nhai, phỏng chừng phải mất mười ngày nửa tháng, đến lúc đó, mình biết ăn nói với Khanh Ngũ sao giờ.
Triệu Đại Bảo vẻ mặt buồn khổ.
Triệu Thanh lại gọi Chu Li đến, bảo hắn đi tới sườn núi Linh Nhai tìm Tiểu Thất, Chu Li cũng lặng lẽ rời đi, xem ra suy nghĩ của Triệu Thanh cũng tương đối chu đáo, cho dù tìm không thấy Tào Cù Duy, hắn cũng sẽ kêu Chu Li hỗ trợ hái hoa Phản Sinh.
Chẳng qua, ai cũng chưa có ý thức được tới chuyện, bản thân mình đang rơi vào trong tấm lưới cho kẻ khác dụng tâm bện dệt.
Có lẽ Tiểu Thất trốn đi, là màn mở đầu dẫn tới hết thảy mọi chuyện phát sinh.
Ngay lúc mà Tiểu Thất rời đi không lâu sau, một người hầu trong phân đường đưa tới cho Triệu Thanh một phong thư, nói là có người lúc sáng đột nhiên đưa tới, giao cho Triệu Thanh.
Triệu Thanh vừa mở phong thư ra thì chỉ thấy bên trong chính là một phong thơ đe dọa —— Thì ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhat-anh-ve/2407851/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.