Cuối cùng Khanh Vân Tung và Khanh Ngũ cũng mở lòng với nhau, vách ngăn chia cách hai cha con đã bị tháo dở, chỉ là Khanh Vân Tung cố kỵ tới vấn đề sức khỏe Khanh Ngũ bây giờ còn suy yếu, cho nên cũng không chuyện trò nhiều thêm với hắn, chỉ dặn dò hắn nghỉ ngơi cho tốt. Vì thế dưới ánh nhìn chăm chú tha thiết của cha mình, lúc này Khanh Ngũ mới nhắm mắt lại, chỉ một lát sau đã ngủ say sưa.
Khanh Vân Tung ngồi bên cạnh Khanh Ngũ một lát, vốn là muốn đang chất chứa bao niềm suy tư ngồi nhìn hắn, nhưng có người nhẹ nhàng gõ cửa, hắn đành phải đi ra, chỉ thấy một tên thủ hạ nói cho hắn biết: “Bảo chủ, hình như Tào Cù Duy có chút thanh tỉnh.”
“Ta tự mình đi thẩm vấn hắn.” Khanh Vân Tung nhìn nhìn buồng trong, nói với Triệu Đại Bảo canh giữ ở bên cạnh: “Chăm sóc tốt cho Quân nhi.”
“Vâng.” Triệu Đại Bảo vội vàng khom mình hành lễ.
Vì thế bảo chủ lúc này mới rời đi.
Triệu Đại Bảo đến nhìn Khanh Ngũ, thấy Khanh Ngũ đang ngủ, dịch dịch chăn cho hắn, lúc này mới lùi ra gian ngoài, tự mình trải giường chiếu ở cái giường bên ngoài ngủ. Giằng co một ngày, hắn vừa dính đầu vào gối nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Bất quá, Triệu Đại Bảo vừa mới nhắm mắt đã ngủ, trong phòng ngủ Khanh Ngũ người nào đó vừa mới mở mắt ra.
Người kia đương nhiên là Mạc Tiểu Thất.
Tiểu Thất hôn mê một hồi lâu, cuối cùng cơn sốt cũng đã kéo đi nơi khác, cả người thanh tỉnh. Kỳ thật hắn đã sớm tỉnh, lúc bảo chủ đi vào đã tỉnh lại nhưng bởi vì không muốn nói chuyện với bảo chủ nên giả bộ hôn mê, nhưng lại nghe được tin tức làm cho hắn mừng rỡ như điên —— Ngũ thiếu! Ngũ thiếu còn sống! Nhưng lại có thể nói chuyện!
Có lẽ là vừa rồi hai cha con bảo chủ nói rất thỏa tình, ai cũng không chú ý tới ***g ngực Tiểu Thất phập phồng, hắn liều mạng nén nhịn mới không rớt nước mắt, không phải bởi vì bị tình cảm cha con hai người đả động, mà là bởi vì Khanh Ngũ sống lại!
Cứ như vậy, hắn vẫn luôn lẳng lặng nằm đó, đợi bảo chủ rời đi.
Mọi thứ xung quanh cuối cùng cũng tĩnh lặng trở lại, Tiểu Thất mới chậm rãi xốc chăn lên, đi xuống giường, ngay cả giầy cũng chưa mang, từng bước một đi tới trước mặt Khanh Ngũ. Tuy rằng trên người hắn còn có mấy chỗ thương tích tương đối nghiêm trọng, khi đi đường cũng sẽ cảm thấy đau đớn nhưng hắn không rên một tiếng, lẳng lặng đứng ở trước giường Khanh Ngũ, sau đó nhẹ nhàng mà vuốt khuôn mặt Khanh Ngũ, xác nhận lại thử có phải hắn thật sự còn sống hay không.
“Thật tốt quá… Còn sống…” Tiểu Thất hút hút cái mũi, nhẹ nhàng nỉ non, Khanh Vân Tung và Triệu Đại Bảo nói chuyện hắn cũng nghe được, lúc ở dưới đáy vực Khanh Ngũ đã tỉnh, vì cứu mình mà thậm chí không tiếc cắt cổ tay lấy máu! Là mình uống máu của hắn a!
Thật là một tên ngốc! Rõ ràng bản thân mình cũng vừa mới từ ranh giới sống chết trở về, còn… không thương tiếc bản thân mình… nước mắt Tiểu Thất càng ngày càng rơi tí tách không ngừng —— Ngũ thiếu, ta có chỗ nào tốt chứ? Đáng giá để ngươi làm như thế sao?
Trên đời này, người duy nhất đối tốt với Tiểu Thất chỉ có ngươi. Ngươi ngàn vạn đừng có việc gì! Sau này Tiểu Thất cho dù chết cũng sẽ bảo vệ ngươi chu toàn! Tuyệt đối! Tuyệt đối không để cho ngươi phải chịu một chút thương tổn! Ai cũng không thể đả thương ngươi!
Tiểu Thất ở trong lòng liều mạng lập lời thề.
Hắn ngồi dưới đất, đầu gối lên mép giường Khanh Ngũ, an tâm mà chờ đợi, canh giữ ở bên người hắn thâm tình chờ người tỉnh lại, cùng hắn chân chính gặp lại…
Trong vô tình, cả hai đều không thể rời khỏi người kia, tính mạng và cả hồn phách cả hai người sớm đã buộc cùng một chỗ, dây dưa không rõ, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi.
Mà Khanh Ngũ thì đang ngủ hơi hơi lộ ra ý cười, hình như cuối cùng cũng có thể an tâm đánh một giấc.
Triệu Đại Bảo là đem Tiểu Thất dựa ở bên giường tha trở lại trên giường của hắn, nhưng Tiểu Thất bướng bỉnh, không chịu rời khỏi Khanh Ngũ, Triệu Đại Bảo uy hiếp: “Bộ dáng của ngươi như vậy, Khanh Ngũ tỉnh dậy mà thấy chắc chắn sẽ đau lòng lắm! Đi, trước tỉnh dưỡng tinh thần cho tốt rồi hãy đến!”
Tiểu Thất đành phải phẫn nộ ngồi trở lại trên giường của mình, nhưng ánh mắt một khắc cũng luyến tiếc không muốn rời Khanh Ngũ.
Kỳ thật Khanh Ngũ cũng đã sớm tỉnh, nhưng hắn không biết trải qua đợt sống chết lần này phải làm sao để đối mặt Tiểu Thất, nói thực ra, ngay từ đầu chỉ là vì báo đáp ân chiếu cố của Tào sư phụ mới thu lưu Tiểu Thất, nhưng lâu ngày ở chung và sống chết không rời lần này, hắn phát giác ra trong lòng mình Tiểu Thất có ý nghĩa cực kỳ đặc biệt.
Khi phải đối mặt với tình cảm sâu nặng của mình dành cho Tiểu Thất, là người luôn luôn rất khéo léo đối đáp, ngay cả trước mặt bảo chủ Khanh Ngũ cũng có thể nói ra rất nhiều lời cảm động, thế nhưng lúc này không biết nói cái gì cho phải.
Lúc này sắc trời đã sáng choang, người hầu đưa điểm tâm cũng đã tới. Triệu Đại Bảo vội ho một tiếng: “Ta nói, hai vị, nên ăn điểm tâm.”
Khanh Ngũ lúc này mới mở to mắt, khiến Tiểu Thất kích động đến mức nhảy dựng lên ngay tức thì.
“Tiểu Thất, chậm một chút.” Câu nói đầu tiên từ khi Khanh Ngũ tỉnh lại, thế nhưng vẫn là nhớ Tiểu Thất.
“Ngũ thiếu! Ngũ thiếu! Ngũ thiếu!” Tiểu Thất kêu thật hưng phấn, kêu liên tục vài tiếng, sau đó ba chân bốn cẳng chạy tới. Khanh Ngũ muốn ngồi dậy, Triệu Đại Bảo cùng Tiểu Thất đều vội vàng tới giúp hắn, để hắn dựa vào đệm êm nửa nằm nửa ngồi.
Khanh Ngũ vừa thấy Tiểu Thất, há miệng thở dốc muốn nói cái gì, chuyện xảy ra đã nhiều ngày trong nháy mắt nảy lên trong lòng, thế nhưng lệ cướp bước lời nói, hai hàng nước mắt trong suốt bỗng chốc chảy xuống, Tiểu Thất sợ tới mức lúng ta lúng túng giúp hắn chà lau: “Đừng khóc! Đừng khóc! Ta rất tốt! Không có việc gì! Không có việc gì! Không có chuyện gì…” Nói tới đây, bản thân hắn hắn cũng nhịn không được lại lần thứ hai rơi lệ, hai người cuối cùng cũng từ trong tỉnh táo gặp lại, thế nhưng một người rồi một người bật khóc lên. Tiểu Thất lúc này cuối cùng cũng thể kiềm chế được nữa, thế nhưng một phen ôm lấy Khanh Ngũ, chui đầu vào trong lòng ngực của hắn khóc lớn lên: “Ngũ thiếu! Ô ô ô!! Ta rất sợ! Ta rất hối hận! Ô ô ô…”
Khanh Ngũ gắt gao ôm chặt hắn, cũng vỗ vỗ lưng hắn. Tiểu Thất lúc này giống như bị điện giật thình lình ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nắm chặt cánh tay bị thương của hắn nói: “Còn vết thương… Đừng nhúc nhích… Ta không khóc… không khóc… Ngũ thiếu cũng không khóc…” Tuy rằng nói như vậy, nhưng nước mắt vẫn không ngừng ào ào chảy ra.
Khi nói chuyện, Tiểu Thất kéo tay áo của mình qua, giúp Khanh Ngũ lau nước mắt.
Triệu Đại Bảo nói: “Đừng lau, ta lấy khăn cho các ngươi.”`
Vì thế đưa cho mỗi người một cái khăn thơm lau mặt.
Khanh Ngũ lúc này mới hỏi Triệu Đại Bảo: ” Tình huống của Tào sư phụ như thế nào?”
Triệu Đại Bảo nói: “Đêm qua có tỉnh lại một lát, nhưng sau đó lại bất tỉnh, hắn bị thương quá nặng, không biết tình trạng gần đây như thế nào, xem ra phải chờ Triệu Thanh trở về trị liệu cho hắn.”
“Ừ, việc này cứ từ từ hẳng nói sau, Tiểu Thất, Tào sư phụ còn có ẩn tình, trong khoảng thời gian này ngươi không cần làm gì khác, cứ tĩnh dưỡng thân thể cho tốt. Ta ngủ.” Khanh Ngũ nói.
Câu nói sau cùng làm cả Triệu Đại Bảo lẫn Tiểu Thất ngây ngẩn cả người.
Mb, chết mấy ngày qua, ngủ lâu như vậy, giờ còn ngủ?
Triệu Đại Bảo hỏi: “Ngươi có thể ngủ được sao?”
Khanh Ngũ nói: “Có chút ngủ không được. Bất quá, nằm có thể làm rất nhiều chuyện, đúng rồi, có một cái bàn nhỏ ở trên giường, ngươi lấy đến đây, ta muốn nằm ở trên giường ăn cơm. Tiểu Thất, giường của ta rất lớn, ngươi cũng tới đây ăn cùng luôn đi, đem ngươi đệm giường cũng dọn lại đây.”
“Không cần, ta ngồi ở chỗ này ăn là tốt rồi. Ta sợ đụng phải miệng vết thương của ngươi…”Tiểu Thất hút hút cái mũi nói.
Khanh Ngũ và Tiểu Thất cùng ăn nhất một bữa sáng phong phú. Triệu Đại Bảo đem quyển sách Khanh Ngũ thích xem qua cho hắn, để hắn ở trên giường một bên dưỡng thương, một bên đọc sách. Tiểu Thất thì giống như mèo con dính người, nửa bước không chịu rời đi. Cuối cùng dưới yêu cầu của Khanh Ngũ, Tiểu Thất cười hì hì chui vào trong ổ chăn Khanh Ngũ.
Nói là làm ấm chăn cho Khanh Ngũ, kỳ thật, chính là muốn ôm Khanh Ngũ, làm cho mình an lòng thôi.
Khanh Ngũ một bên hưởng thụ may mắn được cả thê lẫn thiếp, một bên lật quyển 《 mai tuyết thi tập 》trong tay mình.
Lại nói, một lát sau, Tiểu Thất nhìn trộm sang quyển sách của Khanh Ngũ, buồn rầu nói: “Nội dung bên trong tập thơ sao có vẻ kỳ quái, sao ta nhìn nó có chút quen quen vậy?”
“Hừ, quen quen cái gì chứ.” Khanh Ngũ vội vàng khép sách lại.
Tiểu Thất thì nhân cơ hội nhanh nhẹn đoạt lấy cuốn sách từ trong tay đem Khanh Ngũ qua —— sau khi cùng nhau vượt qua sinh tử, khiến cho hắn khi cùng Khanh Ngũ càng lúc càng không biết lớn nhỏ.
Quả nhiên a! Quyển tập thơ kia chỉ là lớp vỏ ngoài da mà thôi, bên trong còn có động thiên khác, Tiểu Thất lột bìa sách, lộ ra mặt bìa chân chính《Bộ 3 Làm sao khống chế được ảnh vệ》
Nói tới cũng kỳ lạ, thứ này đã ra tới phần ba?
Tiểu Thất quay đầu nhìn Khanh Ngũ.
Khanh Ngũ sắc mặt hơi hơi đỏ lên, vội ho một tiếng, không đáng đưa lời bình.
Tiểu Thất vẫn là đem cuốn sách trả lại cho Khanh Ngũ, lầm bầm: “Chỉ có chủ nhân không có tự tin mới có thể xem loại sách không có trình độ này.”
Nói xong chui vào ổ chăn, một đôi tay ở trên người Khanh Ngũ một tấc một tấc sờ soạng.
Khanh Ngũ nhất thời cảm thấy có chút khác thường, đỏ mặt nói: “Tiểu Thất, khụ, ngươi đang làm gì đó?”
“Ta đang xác nhận chủ nhân ngươi có bị thương chỗ nào nữa hay không.” Giọng nói Tiểu Thất phát ra từ trong ổ chăn. Nhưng lần này hắn cẩn thận sờ soạng, lại làm cho Khanh Ngũ cảm thấy có một loại ý tứ hàm xúc khác.
“Ta không sao.” Khanh Ngũ vội vàng nói.
“Triệu Đại Bảo nói trên đùi ngươi có thương tích, ta giúp ngươi nhìn xem, cái loại y thuật của hắn ta cũng không tin tưởng.” Tiểu Thất đụng đến mắt cá chân của hắn, vết thương trên mắt cá chân của Khanh Ngũ kì thực là bị trẹo thôi. Tiểu Thất vì nhìn thử xem xương cốt của hắn có bị ảnh hưởng gì không, cố ý sờ sờ, tay di di lên một chút, Khanh Ngũ hít một hơi khí lạnh, Tiểu Thất hừ hừ bảo: “Bị trẹo thôi mà, làm gì đau như vậy? —— a! Ngươi cảm thấy đau đớn? Chân có cảm giác?!”
“Ừ.” Khanh Ngũ gật đầu.
“A! Vậy cũng có nghĩa là về sau có hi vọng có thể đứng lên đi đường nha!” Tiểu Thất vui sướng vô cùng, vì xác nhận xem chân Khanh Ngũ có phải thật sự khôi phục ảm giác hay không, hắn còn cố ý theo một đường từ cẳng chân từng tấc từng tấc một sờ lên, xoa bóp ấn ấn, không ngừng hỏi cảm giác Khanh Ngũ như thế nào, giống như phát hiện cái gì mới lạ vậy.
Có lẽ là Tiểu Thất quá mức nóng vội, rất nhanh đã chạy đến trên đùi Khanh Ngũ, nhưng giờ phút này Tiểu Thất làm sao còn nghĩ nhiều thêm gì khác, chỉ lo xoa nhẹ ấn bóp. Khanh Ngũ chỉ cảm thấy một đôi tay của Tiểu Thất từ gốc đùi đột nhiên vuốt phẳng đến mỗ bộ vị, nhất thời sắc mặt càng đỏ, kêu lên: “Đừng có sờ!”
“Làm sao vậy? Nơi này đau sao?” Tiểu Thất lại ngây ngốc còn bắt tay đặt ở phần gốc đùi của Khanh Ngũ, chưa từ bỏ ý định mà dùng tay cọ cọ, hỏi han: “Nơi này bị thương sao? Sao phản ứng của ngươi lại lớn như vậy?”
Cái đụng chạm vô ý khiến cho Khanh Ngũ luôn biết kiềm chế ấy vậy mà nỗi lên xúc động không thể ngăn chặn, cảm thấy như một ngọn lửa nóng cháy vô cớ từ bụng dưới dựng thẳng lên. Lúc này Tiểu Thất từ một bên nhô đầu ra nhìn hắn, khuôn mặt thanh tú linh động nhìn hắn cặp mắt long lanh mọng nước tròn to, tú sắc khả xan, tầm mắt Khanh Ngũ dừng lại ở trên cánh môi đầy đặn của Tiểu Thất, không biết làm sao lại nhớ tới xúc cảm ngày ấy khi đút máu, hơn nữa lúc này Tiểu Thất một đôi tay không chịu an phận tay sờ tới sờ lui, nhất thời khiến cho hắn càng ngày càng căng lên.
có thể hiểu là sắc đẹp thay được cho cơm, vậy nên khi trai đẹp gặp nhau thì muốn ăn bạn kia –> Bày mưu tính kế câu dẫn nhau, thành ra rốt cuộc là ở cùng một chỗ. Link
“Tiểu Thất, ngươi đừng sờ soạng, ta không sao…” Khanh Ngũ có chút bối rối mà muốn đi tự mình đem tay hắn lấy ra.
“Ngũ thiếu, sao mặt ngươi lại hồng như vậy?” Tiểu Thất mới vừa hỏi ra miệng thì nhất thời cũng cảm thấy mỗ bộ vị trên đùi hắn, nơi mình đang đặt tay hình như nóng lên.
Đột nhiên hiểu được là xảy ra chuyện gì.
Tiểu Thất bất thình lình ửng đỏ cả mặt, bất quá khẽ cắn môi, tới sát Khanh Ngũ nói: “Ngũ thiếu, ngươi nếu không để ý, ta… Ta giúp ngươi đi…”
Vì người này, hắn cái gì cũng cam nguyện, cho dù là… …
“Nói bậy bạ gì đó!” Khanh Ngũ đỏ mặt đến mức nói không ra lời.
Ai ngờ Tiểu Thất không nghe lời động tác càng lớn mật, thế nhưng cầm lấy nó, làm toàn thân Khanh Ngũ run lên một cái.
“Tiểu Thất!” Khanh Ngũ kinh hãi còn chưa kịp thét một tiếng ra ngoài, đã bị Tiểu Thất bất ngờ tập kích tới, dùng môi ngăn chặn lời của hắn.
Tiểu Thất không phải là người không hiểu sự đời, hắn đã mười bảy tuổi, khi còn ở trong đại viện của ảnh vệ, hắn cũng bắt gặp tình huống như vậy, đã từng có hai người ảnh vệ dự bị quan hệ cực kỳ chặt chẽ, có một lần nghỉ trưa, Tiểu Thất bất chợt nhìn thấy hai người kia ở trên giường dây dưa, lúc ấy… Cũng là loại tư thế này…
@:)) chương sau có H ^^ mai post nhé, mình làm xong lâu rùi nhưng thích nhá hàng chơi vậy đó
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]