Chương trước
Chương sau
Lại nói, mấy ngày trước đây ở Tô Thành xảy ra một đợt sấm sét mưa to quỷ dị không thể hiểu, xung quanh nơi đó không ít ruộng tốt bị hủy hoại. Khanh Ngũ thiếu Khanh Gia bảo đi đầu cứu trợ thiên tai, cho nạn dân vay ngân lượng, còn bỏ tiền riêng giúp dân chúng bị hao tổn sửa chữa lại phòng ốc, nhất thời làm mọi người hết lời khen ngợi, ai nấy cũng đều nói Khanh Ngũ thiếu có tấm lòng Bồ Tát, tiếng thơm lan xa.

Triệu Đại Bảo mặt mũi bầm dập đứng ở hiện trường trông coi việc cứu trợ thiên tai, nhìn thấy dân chúng nhận được ngân lượng một đám tự đáy lòng mang ơn Khanh Ngũ, đột nhiên cảm thấy vô lực —— rõ ràng cái trận mưa to kia chính là do Khanh Ngũ đưa tới…

Sắp xếp xong xuôi các loại công việc, Triệu Đại Bảo mới cỡi ngựa, quay trở về phân đường Khanh Gia bảo.

Đi vào cửa lớn Khanh Gia bảo, chỉ thấy một đống người vây quanh ở cửa, tựa hồ đang xảy ra tranh chấp. Triệu Đại Bảo vội vàng xuống ngựa, chỉ thấy song phương chính là thủ vệ cùng một đám người mặc áo choàng, những người đó mỗi một người mặc bộ áo choàng bít kín từ đầu bao đến chân, không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt.

“Xảy ra chuyện gì?” Triệu Đại Bảo vội vàng hỏi.

Thị vệ ở cửa nhìn thấy là tâm phúc Triệu Đại Bảo bên người của Khanh Ngũ, vội vàng nói: “Triệu thần y, những người này đòi gặp Ngũ thiếu cho bằng được, Ngũ thiếu gần đây đóng cửa dưỡng bệnh, một mực không tiếp khách, bọn họ lại cố tình không đi, còn nói muốn xông vào.”

“Ồ? Rốt cuộc các ngươi là ai?” Triệu Đại Bảo nhìn đám ăn mặc kỳ quái hỏi.

Người áo choàng đứng đầu đáp: “Chúng ta đến từ vùng núi Bắc Hải xa xôi, cũng chính là tộc dân Kỳ tộc hậu duệ của long thần, chúng ta muốn gặp Ngũ thiếu Khanh gia.”

“A?” Triệu Đại Bảo vừa nghe đến hai chữ Kỳ tộc, liền biết những người này có liên quan tới mẹ của Khanh Ngũ —— mẹ ruột của Khanh Ngũ chính là thánh nữ Kỳ tộc, vì thế nói: “Các ngươi chờ một chút, ta đi vào thông báo.”

Vì thế đi trước vào cửa, vội vã đi tới Thương Tùng viện.

Khanh Ngũ đang duyệt Tiểu Thất tập giả dạng kẻ điên từ đầu đến cuối. Bởi vì Tư Mã Thành gởi thiệp tới, nói hôm nay đến thăm bệnh cho nên Khanh Ngũ cùng Tiểu Thất thảo luận hợp bàn lại một chút, đem ván cờ giả điên kéo màn vào ngày hôm nay.

Tiểu Thất đã muốn dịch dung xong xuôi, cũng đã đổi quần áo, trừ bỏ cái đầu thấp hơn Khanh Ngũ một chút, còn những mặt khác thật sự giống nhau như đúc, ngay khi Triệu Đại Bảo tiến vào, liếc mắt một cái nhìn thấy Tiểu Thất đứng ở nơi đó, liền tưởng lầm là Khanh Ngũ, vội vàng nói: “Thục Quân, người bên nhà mẹ đẻ của ngươi đến!”

Tiểu Thất cười hắc hắc, học giọng điệu của Khanh Ngũ nói: “Đại Bảo, ngươi nói cái gì?”

“Người nhà mẹ đẻ của ngươi đến —— a, mà hôm nay ngươi đứng thiệt là vững chắc!” Triệu Đại Bảo đánh giá Tiểu Thất bản “Khanh Ngũ” một chút, khích lệ.

“Khanh Ngũ” cười càng thêm sáng lạn: “Đại Bảo, ta không chỉ có có thể đứng, ta còn có thể cầm cái đỉnh lớn!”

Dứt lời thật sự khom lưng xuống, xoát một cái nhấc lên cái đỉnh.

“A a a a a!!!” Triệu Đại Bảo kinh hãi ngã ngồi trên mặt đất.

“Tiểu Thất!” Khanh Ngũ cuối cùng cũng lăn bánh xe, từ sau bình phong trượt đi ra.

“A a a a a a!” Triệu Đại Bảo nhìn thấy hai Khanh Ngũ, lần thứ hai kêu sợ hãi.

“Tiểu Thất, một lát nữa trước mặt Tư Mã Thành không được hồ nháo!” Khanh Ngũ nghiêm khắc nói, “Đại Bảo, ngươi ở trong này nhìn hắn!”

“mb …” Triệu Đại Bảo lau mồ hôi đứng lên, nói với Khanh Ngũ: “Hôm nay ngươi rất bận a, rất nhiều người cấp bách muốn gặp ngươi. Bên ngoài có một đám người tự xưng là người Kỳ tộc muốn tìm ngươi.”

“Kỳ tộc! Nghe đồn là bộ lạc thần bí từ lâu đã bị diệt sạch!” Khanh Ngũ hơi hơi động dung, thật không ngờ, mấy ngày trước kẻ thần bí bí mật truyền thư, bảo hắn lấy máu tế trời, dĩ nhiên là muốn dẫn dắt mạng che mặt tràn ngập thần bí này, nghe như là tộc người đã sớm biến mất từ lâu.

“Gọi bọn hắn đến Hàn Mai Thính gặp ta.” Khanh Ngũ nhiều năm qua lần đầu biết được manh mối có liên quan tới mẹ mình, trong giọng nói khó nén kích động.

“Đừng kích động, đừng kích động.” Triệu Đại Bảo vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Đến đến, ta giúp ngươi trước chỉnh lý quần áo nhẵn nhụi đẹp đẽ để đi gặp người bên nhà mẹ đẻ của ngươi.”

Tiểu Thất thì lý do Khanh Ngũ viết ra để từ chối cho hắn hai mắt chăm chú nhìn, nghiền ngẫm một lát thử xem giả điên hù dọa Tư Mã thành thế nào.

Khanh Ngũ được đẩy tới Hàn Mai Thính, đây là lần đầu tiên hắn tiếp đãi người bên nhà mẹ đẻ của mình, cấp bậc lễ nghĩa tự nhiên phải làm đủ, sai người dùng tốc độ nhanh nhất pha bình trà ngon nhất tốt nhất trong sơn trang, bày biện trên bàn mang lên mâm điểm tâm cùng hoa quả tinh xảo, mấy gã sai vặt vội đến một đầu toàn là mồ hôi hỏi Khanh Ngũ có muốn trải thảm ra hay không? Khanh Ngũ quyết đoán nói: Trải ra! Trải tấm thảm tốt nhất ra!

Vì thế ngay khi Triệu Đại Bảo dẫn mấy người Kỳ tộc mang tới nơi này, trong sơn trang từ trên xuống dưới đều bị Khanh Ngũ thiếu lăn qua lăn lại có người bố trí phòng khách, có kẻ chuẩn bị tiệc lớn, có người chuẩn bị khách phòng xa hoa —— trong lòng tất cả mọi người đều nghĩ người đến ắt hẳn là khách quý hoặc là hoàng thân quốc thích tới chơi đó!

Mà cơ hồ cùng lúc đó, không may là Tư Mã Thành cũng cưỡi ngựa đi tới cửa lớn phân đường Khanh Gia bảo, nghênh ngang tiến vào đại môn, người hầu trông cửa vội vàng cúi đầu khom lưng, đem hắn đón vào trong, Triệu Đại Bảo dẫn đám người Kỳ tộc chẳng qua chênh lệch chân trước chân sau.

Triệu Đại Bảo đi hướng Đông, Tư Mã Thành đi sang Tây đi, đợi đến khi đem người trong Kỳ tộc thần bí đưa tới Hàn Mai Thính tới cử, Triệu Đại Bảo lại lập tức chạy sang Thương Tùng viện đối phó với Tư Mã thành, thật sự là cái lão Đại Bảo vội muốn chết!

Về phần Tiểu Thất đã nằm sẵn ở trên giường, đang lúc nhắm mắt dưỡng thần, bên ngoài có người hầu kêu lên: “Chương môn kiếm tông Tư Mã chưởng môn đến ”

Tiểu Thất vội vàng đem đầu tóc tháo ra. Lúc này Triệu Đại Bảo cũng chạy tới, trong tay đang cầm một chén thuốc, hoang mang rối loạn há mồm kêu: “Tránh ra tránh ra!”

Tư Mã Thành nhíu mày nhìn Triệu Đại Bảo từ bên cạnh mình chạy tới, xộc thẳng vào trong sân, đợi một lát, Triệu Đại Bảo mới chui ra, nhìn Tư Mã Thành thở dài nói: “Chưởng môn thứ cho tại hạ liều lĩnh, mời vào mời vào, chỉ là hiện giờ Ngũ thiếu bệnh nặng, một lát nếu như có chậm trễ, mong ngài bỏ quá cho…”

Tư Mã Thành thản nhiên nói: “Không sao, tuy Ngũ thiếu cùng với ta có chút ý kiến không đồng nhất, nhưng cùng là người trong liên minh võ lâm chính đạo, thân thể của hắn có bệnh nhẹ, ta theo lý cũng nên quan tâm.” Nói xong dưới sự hướng dẫn của Triệu Đại Bảo tiến vào phòng ngủ.

Vào trong đó, bên trong tràn ngập vị thuốc đông y nồng đậm, Tư Mã Thành quan sát bốn phía, không khỏi âm thầm tán thưởng bài trí nơi này, xem ra này Khanh Gia bảo quả thật có tiền, chỗ ở của Khanh Ngũ, đại để cũng có thể sánh bằng hoàng cung.

Lại nhìn phía trên chiếc giường xa xỉ, Khanh Ngũ tựa hồ nửa nằm nửa ngồi, Tư Mã Thành thăm dò đi qua, kêu một tiếng: “Ngũ thiếu, Tư Mã Thành tới thăm ngươi!”

“Hừ ha.” “Khanh Ngũ” đột nhiên phát ra một tiếng cười quái dị.

“Ngũ thiếu?!” Tư Mã Thành ra vẻ kinh ngạc.

Triệu Đại Bảo vội vàng nói: “Chưởng môn thứ lỗi, ngũ thiếu mấy ngày nay đầu óc có chút hồ đồ, lời nói và hành động cũng có chút quái dị…”

“Hừ hừ.” “Khanh Ngũ” lại thay đổi một loại giọng điều quái dị khác.

“Ngũ thiếu, ngươi nhận ra ta chứ?’’ Tư Mã Thành tới gần chút, thấy “Khanh Ngũ” tóc tai bù xù, đang ngồi ở trên giường xé sách, xé tới hết sức chuyên chú, nghe thấy Tư Mã Thành gọi hắn, hắn hơi hơi ngẩng đầu, nhếch miệng nở nụ cười mỉm âm u nhìn Tư Mã Thành: “Hừ!”

“Ta là Tư Mã thành.” Tư Mã Thành lại nói.

Ba!

“Khanh Ngũ” nắm tay trong một đống giấy vụn ném tới trên người Tư Mã Thành, sau đó bắt đầu nở tràng cười quái dị: “Hừ ha ha… Ha ha… Hừ ha ha ha…”

“Ngũ thiếu! Ngũ thiếu! Ngươi tỉnh táo chút!” Triệu Đại Bảo vội vàng đè lại “Khanh Ngũ”, thân thiết nói.

“Hắc hắc… Hừ hừ… Ha ha ha…” “Khanh Ngũ” lại phát ra một tràng cười quái dị không thôi, theo tiếng cười quái dị, thân thể vậy mà dần dần chống đỡ hết nổi xụi lơ xuống, cuối cùng chỉ có thể mệt lả tựa ở trên giường, thân thể run rẩy co giật, làm người xem cảm thấy có một loại cảm giác vặn vẹo, nét cười quái dị trên mặt cũng trở nên đáng sợ dữ tợn, có một loại bi thương giãy dụa điên cuồng. Triệu Đại Bảo vội vàng bấm vào nhân trung của hắn, cũng lấy ngân châm ra thi châm.

Tư Mã Thành lui về phía sau một bước, không thể tưởng được Khanh Ngũ ngày thường cao quý không thể xâm phạm vậy mà hiện giờ biến thành một bộ dáng như vậy, thật sự làm cho người ta cảm thấy có vài phần khó có thể tiếp thu. Chỉ có điều, Khanh Ngũ xưa nay giả dối, cũng không loại trừ khả năng hắn đang giả bộ.

Lúc này, Triệu Đại Bảo ở trên người “Khanh Ngũ” bắt đầu sờ soạng, cuối cùng bắt tay sờ vào trong chăn, hình như sờ trúng cái gì, than thở đáp: “Tại sao lại đi ngoài?”

Nói xong quay đầu nói với Tư Mã Thành: “Chưởng môn, khiến cho người chê cười… Ta phải giúp ngũ thiếu đổi… Đồ vật, ngài không để ý thì tránh mặt một chút được không?”

Tư Mã Thành nhíu mày, nói: “Vậy ta trước hết đi ra ngoài một chút.” Vì thế xoay người đi tới bên ngoài bình phong, ló đầu dán tới khe hở trên bình phong, nhìn lén—— chỉ thấy Triệu Đại Bảo xốc tấm chăn của Khanh Ngũ lên, từ dưới thân Khanh Ngũ lấy ra một tấm vải trắng, trên tấm vải trắng kia là một bãi vàng vàng trắng trắng lẫn lộn, nhất thời làm Tư Mã Thành ghê tởm đến muốn ói ra, hắn bịt chặt cái mũi, quay đầu, lên tiếng: “Triệu thần y, nếu Ngũ thiếu không tiện gặp khách, vậy tại hạ tạm thời cáo lui, đợi Ngũ thiếu khá hơn chút lại đến.”

“Chưởng môn, ngài đi không tiễn.” Triệu Đại Bảo cầm tã nói.

Vì thế Tư Mã Thành chạy trối chết.

“Rất độc.” “Khanh Ngũ” lúc này mới ngồi xuống, nhìn cái tã trong tay Triệu Đại Bảo, bên trên bất quá chỉ là bát thuốc màu do chính tay bọn hắn đổ lên mà thôi.

“Lần này xem ra Tư Mã Thành đối với chuyện Khanh Ngũ bị điên rất tin tưởng không nghi ngờ gì nữa rồi. Mất đi một kình địch như Khanh Ngũ, nói chắc chắn là hắn sẽ vội vàng tiến hành bước tiếp theo trong âm mưu đi.” Triệu Đại Bảo nói.

“Tốt lắm, vậy giờ ảnh vệ ta đây thi thố tài năng.” Tiểu Thất vội vàng tháo trang sức, thay y phục dạ hành, chuẩn bị đêm tối thâm nhập vào kiếm tông.

Mà Khanh Ngũ thật sự thì đang mang theo tâm tình thấp thỏm, ở Hàn Mai Thính chờ khách của hắn. Triệu Đại Bảo đem người đưa đến cửa thì đã vội vội vàng rời đi, bởi vậy Khanh Ngũ tự mình ra cửa đón, đi mấy người nọ ôm quyền, khách khí nói: “Các vị mời vào.”

Những mang tộc dân Kỳ tộc mặc áo choàng liếc nhau, nam tử đi đầu thấp giọng hỏi: “Các hạ có phải là Khanh Ngũ thiếu?”

Khanh Ngũ gật đầu nói: “Đúng là tại hạ, các vị tiến vào uống chén nước chè xanh, chúng ta chậm rãi trò chuyện với nhau, chư vị đường xa mà đến, xin cho Khanh Ngũ một tận tình người làm chủ…”

Mấy lời khách sáo tốt đẹp của Khanh Ngũ còn chưa nói xong, nam tử mang mọi người phía sau đồng loạt quỳ xuống trước mặt Khanh Ngũ, đầu chạm đất, nâng lên, hai tay hướng lên trời, tay vái miệng hô: “Thần Long phù hộ! Thần tử chúc phúc! Con của Thần, hy vọng tộc của ta, vinh quang tộc của ta!”

“Chư vị! Đây là vì sao?” Khanh Ngũ vội vàng kéo nam tử kia, “Mau đứng lên!”

“Thần tử, xin ngài kế thừa sứ mệnh của thánh nữ, tiếp tục dẫn dắt Kỳ tộc, ban phúc cho Kỳ tộc!”Nam tử khẩn cầu “Chúng ta đi tìm ngài đã rất lâu rồi!”

“Cụ thể việc như thế nào, ta cũng không rõ lắm, ta thấy các vị trước tiên vẫn là vào đây rồi hẳn nói sau.” Khanh Ngũ chuyển bánh xe lăn, nhường đường vào trong.

Lúc này nam tử mới chú ý tới Khanh Ngũ hành động bất tiện, cuống quít tới giúp Khanh Ngũ đẩy xe lăn.

“Không cần, ta có thể tự mình làm.” Khanh Ngũ ngăn cản nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.