Tiểu Thất nhìn hơi nóng bốc lên, sương mờ mù mịt, nhịn không được thổn thức một hồi:
“Không nghĩ tới, ở trong này thế mà cũng có thể nấu lẩu.”
Thương Minh Thư Vân đáp: “Bảo Bảo ngoan, ta nấu lẩu sầu riêng cho con nè, nếm thử xem có ngon không?”
Khanh Ngũ nằm trên giường mềm nho nhỏ, đến nỗi ăn cũng đều là nhờ người khác đút tận miệng —— bởi vì hai tay đều bị thương cho nên Tiểu Thất và cha thân đều nghiêm khắc hạ lệnh cấm hắn động đũa, kỳ thật miệng vết thương kia đều đã kéo da, Khanh Ngũ nhìn Tiểu Thất có thể chạy nhảy khắp nơi, vậy mà sinh lòng thèm muốn.
Mấy người ở bên trong Thần Cung tổ chức nấu lẩu, cũng không ngoảnh đầu nhìn lại thử xem mình có phải đang khinh nhờn thần minh Kỳ tộc tế bái ở trong Thần Cung hay không nữa.
Bọn Mai giáo chủ, Tô Á, Triệu Thanh cũng ngồi tại chỗ. Mai giáo chủ nhìn Tiểu Thất mặt mày hớn hở cười cười nói nói với Khanh Ngũ cứ vậy sinh lòng ghen tị đến phát cuồng, muốn hạ độc trong nồi lẩu nhưng lại bị Tô Á đột nhiên dùng một miệng nước tương cay xé cưỡng ép chặn đôi môi người nọ.
Ngay sau đó, Tô Á bỏ lại Mai giáo chủ đang bưng miệng nóng cháy không nói lên lời, dùng giọng điệu lạnh như băng nói với mọi người: “Mai mỗ đã là người của Tô Á ta, là thê tử của ta, về sau sẽ do ta để ý dạy bảo. Thần tử, xin ngài chúc phúc cho chúng ta!”
Lần này nói rung động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhat-anh-ve/2407744/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.