Chương trước
Chương sau
Đợi mọi người rời đi, sân trong cuối cùng cũng được yên tĩnh. Đại Ngư công tử mới từ cá biến về hình người, một thân phép thuật biến ra quần áo mặc trên người. Hắn đắc ý đứng ở bên cạnh ao, bắt đầu nói: “Sao hả, lần này tin tưởng bản thần ta thần thông rồi chứ?”

Khanh cha vẻ mặt âm trầm từ chỗ tối bước ra —— đây chính là lần đầu tiên trong suốt chục năm qua hắn bị mất mặt như vậy! Thế nhưng ở trước mặt mọi người hô lớn gọi nhỏ, nếu không cố kỵ việc người trước mặt là yêu tinh ma quái thì hắn đã sớm một kiếm đâm cái hàng thành vạn đoạn rồi.

Thương cha thì tươi cười nói tiếp: “Tất nhiên tất nhiên, Ngư thần quả nhiên là thần thông, bọn ta tâm phục khẩu phục, từ nay về sau phải nhờ lão ngài chiếu cố đứa nhỏ.”

“Hừ hừ, tốt lắm, vừa lúc ta muốn thay mặt tiểu Bạch Long thông báo cho các ngươi một tiếng, về sau tiểu Bạch Long muốn đi theo ta học phép thuật. Yên tâm, ta cam đam con của các ngươi tuyệt đối sẽ trở thành thần long tuyệt thế đầu tiên!” Đại Ngư công tử lâng lâng phát biểu cảm tưởng.

Không cần ngươi dạy thì Bảo Bảo ngoan cũng đã là thần long tuyệt thế, đồ cá tinh khốn kiếp. Nội tâm Thương cha âm u suy tưởng.

Mà Khanh cha thì không rên một tiếng, trong lúc đó giữa ba cha cứ thế phát sinh mâu thuẫn giằng co, nhưng Đại Ngư công tử vẫn còn cảm giác là mình rất tốt đẹp suy nghĩ rằng bản thân hắn đã trở thành phụ huynh của bạn rồng, đứng đầu trong ba người.

Lúc này, Khanh Ngũ được Tiểu Thất dìu đi ra, bái kiến ba vị cha thân, vừa rồi nghe được tiếng kêu thảm thiết của Khanh cha, hắn biết đã xảy ra chuyện. Có điều sớm muộn gì hai cha cũng sẽ biết chân tướng moi việc, có điều trình độ thiếu tâm nhãn của Đại Ngư đã vượt qua sự phỏng đoán của hắn.

“Cha thân, là con không tốt, không giải thích rõ ràng mọi chuyện để ngài bị sợ hãi.” Khanh Ngũ hổ thẹn nói.

“Trên đời này có cái gì có thể dọa được cha ngươi? Chẳng qua vừa rồi đột nhiên nhìn thấy bộ mặt đích thực của Đại Ngư công tử, khiến cha không khỏi tán thưởng một chút mà thôi!” Thương Minh Thư Vân lập tức đem sự tình xấu hổ đẩy lên trên người mình, không hổ là tiểu công tri kỷ của Khanh Vân Tung.

“Tiểu Bạch Long, hai vị phụ thân của ngươi cũng không tệ lắm, về sau chúng ta có rảnh có thể giao lưu một chút, tham thảo tư tưởng giáo dục ngươi thế nào cho tốt.” Đại Ngư công tử thanh thản.

“Ầy, ” Khanh Ngũ cười gượng một chút, “Kỳ thật, kỳ nhân dị sĩ ở trong viện của con lần này ngoại trừ cha nuôi Đại Ngư còn có một vị khác không giống chúng ta nữa.”

“Còn một tên nữa?!!” Thương cha cùng Khanh cha đột nhiên cảm thấy hỏng mất.

“Có lẽ hắn đang ngủ, có điều hai vị cha thân cũng nên quen biết một chút đó là vị thiếu niên đi cùng con, hiện tại đang ở tại sương phòng phía đông. Kỳ thật hắn cũng không phải phàm nhân, mà là Thần Quân Bạch Hổ biến thành.” Khanh Ngũ hạ giọng, “Tiểu Thất, đi xem thử có phải hắn đang ngủ hay không.”

Vì thế Tiểu Thất thần thần bí bí rời đi, rất nhanh lại xuất hiện ở phía sau Khanh Ngũ, thấp giọng nói: “Ngủ như chết, tay còn ôm cái bình sữa nai.”

Lúc này Khanh Ngũ mới yên tâm, thấp giọng nói: “Tên kia cứng rắn muốn theo con về, là con cọp con thành tinh, ngoại trừ có chút ồn ào thì hắn không có hứng thú gì với chuyện giang hồ. Chỉ cần hai vị cha thân tận lực không trêu chọc, để ý tới hắn là tốt rồi, tính tình hàng này rất xấu, thuộc loại mũi hếch lên tận trời.”

Hai cha lộ ra biểu tình ngầm hiểu.

Thục Quân vòng quang giang hồ một chuyến lần này trở về không biết mang theo bao về bao nhiêu chuyện kỳ diệu đây! Hai cha cũng không tránh khỏi cảm khái.

Ai, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sinh hoạt của người trẻ tuổi quả nhiên phấn khích hơn so với đám già bọn hắn nhiều!

Ngày hôm sau, Khanh cha ban một đạo mệnh lệnh khiến sấm rền gió cuốn, để Thập Tam Thiếu bái Khanh Ngũ làm thầy. Hành động này nhất thời khiến cho đám người trong Khanh gia nghị luận sôi nổi.

Mấy vị thiếu gia trong Khanh gia đồng loạt nghiền ngẫm ý tứ của phụ thân, cảm thấy đây là dấu hiệu cho việc Khanh Vân Tung trọng dụng Khanh Ngũ.

Mọi người đều biết, đứa con mà Khanh cha thương yêu nhất chính là Thập Tam Thiếu, bởi vì mẫu thân đã qua đời của Thập Tam Thiếu chính là hoàng thân quốc thích.

Thập Tam Thiếu sinh ra đã mang trong mình thân phận hoàng thân, địa vị nổi bật bất phàm, cho nên cuộc tranh đấu trong Khanh gia bảo không có lan đến vị tiểu thiếu gia tôn quý này, thậm chí mọi người vì muốn lấy lòng Khanh Vân Tung còn nịnh bợ cả Thập Tam Thiếu.

Thập Tam Thiếu tên là Khanh Thục Linh, hắn cũng giống như mẫu thân đều là tinh linh xinh đẹp tuyệt trần, tính nết cũng tinh ranh cổ quái quả thật khiến người yêu thích.

Đứa nhỏ này từ nhỏ đã được nuông chiều, cũng không có tâm nhãn, ngẫu nhiên có chút tùy hứng nhưng tâm tính lại cực kỳ thiện lương, mọi người trong Khanh gia bảo có thể nói là ai người đều thích.

Đối với quyết định của phụ thân, Thục Linh cũng có chút kinh ngạc, bởi vì cá tính Ngũ Ca luôn luôn yên lặng, chỉ ru rú trong nhà.

Hắn cùng Ngũ Ca hầu như chưa từng nói chuyện, đối với Ngũ Ca, trước kia đại khái hắn phần nhiều là nổi lòng đồng tình.

Ngũ Ca từ nhỏ đã tàn phế, lại không được phụ thân coi trọng. Nhưng nghe hạ nhân nói, kỳ thật Ngũ Ca cực kỳ ôn nhu, là một quân tử tao nhã nghĩ đến so với mấy người ca ca … chỉ biết sống phóng túng, không biết tốt gấp bao nhiêu lần. Bởi vậy, Thục Linh cũng không có điều gì dị nghị, ngược lại thực chờ mong tiếp xúc với Ngũ Ca.

【 Nói thật cho ngươi biết nè Tiểu Thục Linh, Ngũ Ca nhà ngươi chính là cái con rồng đeo bộ vuốt nhàm chán, sở thích đấu võ mồm với lão hổ, còn thích thắt nút buộc đuôi, còn tung bộ vuốt tạo tiếng động trên cây cột để quấy rầy bạn hổ… vân vân 】

Sáng sớm, Khanh Ngũ đang ăn điểm tâm, chợt nghe thấy trong viện truyền đến tiếng vang có quy luật.

Sân trong viện Khanh Ngũ rất rộng cũng không có người hầu hạ, bởi vậy cực kỳ thanh tịnh. Đêm qua Tiểu Thất đem đám hạ nhân kia đuổi đi, khiến cho đám người giám thị cũng thu liễm rất nhiều, bởi vậy bạn hổ biến về nguyên hình, ở trong sân đi tới đi lui cũng không ai phát hiện.

Những tiếng vang này chính là do bạn hổ tạo ra.

“Tên kia đang làm gì đó?” Khanh Ngũ khoác ngoại bào, đi ra cửa xem xét chỉ thấy lão hổ đặt một quả trứng gà ở trên bàn đá, sau đó cái đuôi to quất qua, quả trứng gà bẹp dí nát bét. Bạn hổ vừa lòng gật gật đầu, lại đặt lên một quả táo, cái đuôi đảo qua, quả táo cũng nát, cứ lặp đi lặp lại như thế, thay vào đó là đặt vật phẩm có độ cứng không ngừng thăng cấp.

“Ngũ thiếu, hắn đang luyện thiết vĩ công.” Tiểu Thất một lời nói toạc ra huyền cơ. =))) môn công phu đuôi thép

“A?” Khanh Ngũ trong ánh mắt hiện lên một tia bí hiểm.

Lại nói, bạn hổ đang luyện hết sức chuyên chú, đột nhiên ‘ầm ầm’ một tiếng, cái bàn bàn bị một cái đuôi rồng ầm ầm dập nát!

Bạn hổ sợ tới mức trong khoảnh khắc cả người đều dựng thẳng hết cả lên, tập trung nhìn vào, chỉ thấy con rồng đeo bộ vuốt xoay người, hướng hắn nhe răng âm hiểm cười cũng dựng thẳng móng vuốt cái lên: “Đây mới là thiết vĩ công chân chính.”

Tiểu Thất = = hàng kia không phải là Ngũ thiếu! Không phải! Tuyệt đối không phải!

Vì thế khí thế của bạn hổ bốc hơi nước, mà rồng có bộ vuốt thì tự đắc biến trở về hình người, thong thả để Tiểu Thất nhà mình giúp mình trang điểm ăn diện.

Rồng đeo bộ vuốt, ngươi chính là cái tên siêu cấp nhàm chán …

Buổi sáng ngày hôm đó, bạn hổ không ngừng suy nghĩ: vì sao cái con thằn lằn lại quất ngang một đuôi? Vì sao vì sao?

Chẳng lẽ! Hắn phát hiện mình giấu phần sữa nai rồi?! Vì thế cố ý thị uy để mình nhìn sao? Hắn không phải đã biết rồi chứ?! Có phải hay không? Nó dùng móng vuốt lớn nâng cằm, ngồi xổm bên cạnh ao suy tư thật lâu, tuy rằng cái tư thế kia quỷ dị biết bao.

Vì thế cả ngày bạn hổ đều trong tình trạng thấp thỏm bất an.

Kỳ thật, rồng kia chính là nhàm chán thôi.

Trong sân nhà Khanh Ngũ, lớn đến độ có thể chứa được một con rồng long và một con hổ.

Con hổ vẫn còn đang trong vòng suy tư, một con mèo ú lười biếng đi dạo tới bên cạnh hắn nằm đã thành thói quen. Đúng vậy, con mèo béo này chỉ có thể là cái con mèo phấn kia thôi.

“Mới tới?” Mèo phấn lười biếng híp mắt nhìn con hổ, tự đại đem hổ trở thành một con mèo.

Bởi vì đều là động vật họ mà mèo, ngôn ngữ đôi bên đều có thể nghe hiểu.

“Ngươi là ai?” Hổ dùng ngôn ngữ mèo hỏi.

“Ta là Phấn, đây là sân nhà của chủ nhân. Mọi thứ trong sân này đều là nô bộc của mèo ta ” Mèo phấn tự đại lắc lắc cái đuôi.

“Mèo quả nhiên đều là thứ không thể nói lý.” Hổ ta nghiêng đầu.

“Hừ hừ vù vù…” Mèo phấn tự mình nheo mắt, ngủ rồi.

Vì thế, có độc giả hỏi vì sao hổ với mèo phấn có thể giao lưu, sự thật chứng minh, này hai loại này tuy đều thuộc họ mèo, kỳ thật hoàn toàn không thể nào giao lưu được với nhau, bởi vì

Mèo ấy mà đều là sinh vật tự đại cuồng tự đại cuồng!!

Tiểu Thất phụ giúp Khanh Ngũ, dựa theo sự an bài của Khanh Vân Tung đi tới nghị sự đường nhà họ Khanh, làm thủ tục để Thập Tam Thiếu bái sư.

Thập Tam Thiếu đã chờ ở đó từ sớm, năm nay hắn chỉ mới mười hai, còn không cao bằng Tiểu Thất, khuôn mặt phấn nộn, áo gấm ngọc quan, mặt mày có vài phần tương tự Khanh Vân Tung, thật là xinh đẹp.

Khi thấy Khanh Ngũ bị Tiểu Thất đẩy đến, Thập Tam Thiếu liền nhiệt tình mà chào đón, hành lễ: “Ngũ Ca sớm.”

Khanh Ngũ nhìn hắn mỉm cười, nói: “Thục Linh không cần đa lễ, giữa huynh đệ không cần phải quá câu nệ.”

“Vâng, Ngũ Ca huynh hôm nay tinh thần không tồi, nếu thân thể Ngũ Ca về sau cũng như hôm nay thì tốt rồi.” Thập Tam Thiếu nhu thuận nói.

Nha nha, quả thực là biết ăn nói, tiểu thiếu gia. Tiểu Thất âm thầm bĩu môi.

“Ha hả, chỉ bằng câu nói cát tường này của Thục Linh, ta đã cảm thấy giống như có thể đứng lên được rồi đó.” Tài miệng mồm của Khanh Ngũ còn hơn xa Thập Tam Thiếu.

Hai người hàn huyên việc nhà một hồi, Thập Tam phát hiện nói chuyện với Khanh Ngũ không cần phải câu nệ như vậy.

Ngũ Ca thật khôi hài, nói chuyện với hắn hết sức thoải mái, không khỏi gần gũi với hắn thêm vài phần. Có điều Thập Tam mơ hồ mà cảm thấy Ngũ Ca tuy tao nhã ôn hòa nhưng có cảm giác không thể nắm bắt suy nghĩ của hắn, khiến người cảm thấy có chút thần bí.

【 Tiểu Thất: ta nói thật cho ngươi biết nè! Cái cảm giác nói không ra lời này của Khanh Ngũ gọi là diễn sâu! 】

Sau đó Khanh Vân Tung đến, hai huynh đệ cung kính đứng lên. Khanh Vân Tung bày ra dáng vẻ uy nghiêm của chủ nhà, tượng trưng dạy dỗ Thập Tam một phen, sau đó dặn hắn học tận Khanh Ngũ, từ việc học làm người cho đến xử thế.

Thập Tam khoanh tay đứng đó, nghiêm túc lắng nghe, sau đó người hầu mới bưng trà bái sư lên, huynh đệ hai người quy củ đứng ở trên đất diễn lại vở bái sư truyền thống.

Thì ra ngày hôm đó Khanh Vân Tung chỉ triệu hai người bọn họ nhưng ở cửa và sân ngoài cũng có rất nhiều người hầu cẩn thận nghe ngóng, sau đó đem mọi tình tiết phát sinh báo đến chỗ mấy vị thiếu gia.

Lễ bái sư của Thập Tam trong mắt người đã trở thành tín hiệu nguy hiểm cho việc Khanh Vân Tung trọng dụng Khanh Ngũ.

Một hồi âm mưu cũng theo đó bắt đầu nổi lên.

Thập Tam làm lễ xong, nhân tiện nói: “Phụ thân, chỗ ở của con với Ngũ Ca cách nhau quá xa, Khanh gia bảo lại lớn như vậy.

Ngũ Ca học thức uyên bác, con ghé qua hỏi bài cũng không tiện, không bằng con sẽ dọn đến ở trong viện của Ngũ Ca, cùng Ngũ Ca cùng ăn cùng ở, thuận tiện hỏi bài ở trường luôn.”

“Không! Trong viện của ta có Đại Ngư với con cọp con không đáng tin!! Ta còn muốn trêu đùa lão hổ sờ đầu lão hổ khi nó biến về nguyên hình!! Đừng có chuyển vào!! Đừng mà!!” Khanh Ngũ trong lòng điên cuồng hò hét, nhưng ở mặt ngoài lại không thể nén được nụ cười ôn hòa, nói: “Thập Tam đệ không chê nhà tồi của ta là tốt rồi.”

Khanh Vân Tung nghĩ đến việc gần đây trong Khanh gia bảo xuất hiện mấy sự kiện bất lợi nhằm vào Thục Linh, đám con rục rịch. Hiện giờ đem mũi nhọn cũng bắt đầu nhắm tới Tiểu Thập Tam chưa trưởng thành, nếu như ở cùng Khanh Ngũ cũng an toàn, liền gật đầu.

“Đa tạ phụ thân thành toàn.” Thập Tam mặt mày hớn hở, ở trong lòng hắn, Ngũ Ca là nhân vật tựa thần tiên.

Gần đây vì chuẩn bị bái Ngũ Ca làm sư phụ, hắn đặc biệt sai ảnh vệ bên người tìm hiểu sưu tầm những chuyện lúc Khanh Ngũ còn tung hoành ở trên giang hồ, từ chỗ ảnh vệ thu được rất nhiều công tích vĩ đại của Khanh Ngũ ở trên giang hồ. Hắn lại càng kính nể Khanh Ngũ, hắn cũng cảm thấy tràn ngập tò mò đối với Khanh Ngũ,

Hắn cũng rất hy vọng Ngũ Ca sẽ kể cho hắn nghe những chuyện lạ ở bên ngoài lúc xảy ra khi bước chân vào giang hồ. Hắn lớn như vậy nhưng chưa từng đi đâu bao giờ!

Thập Tam nháy đôi mắt to, hưng phấn nói với Khanh Ngũ: “Ngũ Ca, Thập Tam tuyệt đối sẽ không khiến cho ngươi phiền toái.”

Tiểu Thất càng cảm thấy tiểu thiếu gia này chướng mắt —— cùng ăn cùng ở, hừ! Hay là ngươi còn muốn cùng ngủ với hắn luôn?!

Ai ngờ câu tiếp theo Thập Tam nói chính là: “Ngũ Ca, buổi tối ta dọn qua ngủ cùng với huynh, huynh kể cho ta nghe một chút chuyện khi huynh bước chân vào giang hồ được không?”

Khanh Ngũ khó xử nói: “Chuyện này…” Vì thế bất động thanh sắc nhìn Tiểu Thất.

Mặt Tiểu Thất dồn nén tới phát xanh.

Lúc này Khanh Vân Tung uống trà, không nhanh không chậm nói: “Thục Linh, Ngũ Ca con thân mình không tốt, không thể so với người thường, con cũng đừng quấy rầy hắn.”

“Ai nha, con ngược lại quên mất, thiếu chút nữa gây phiền toái cho Ngũ Ca rồi!” Thập Tam giật mình, nhất thời lòng đầy hối hận. Sao hắn có thể quên mất việc Ngũ Ca còn ngồi xe lăn, hằng ngày khi sinh hoạt tất nhiên có nhiều chỗ không tiện, Ngũ Ca lại là người cực kỳ hiếu thắng, tự nhiên sẽ không hy vọng người ta nhìn thấy mặt khó xử của hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.