Chương trước
Chương sau
Hổ con ăn uống no nê thì phải cực khổ khiêng mười cân sữa lộc đổ vào bồn nước, hổ con đau lòng gào to, nhưng rồng bộ vuốt đã mở miệng đồng ý giúp hắn lấy lại hai mươi cân sữa lộc rồi, bằng không hắn sao có thể tham dự vào cái hành vi xa xỉ của đám người kia.

“Rồng bộ vuốt ngươi lấy hai mươi cân sữa từ chỗ nào cho ta hả?” Hổ con hai mắt đẫm lệ buồn thương ghé vào khung cửa nhìn Khanh Ngũ đã cuốn tay áo đang xách thùng nước.

“Chỗ kỳ lân đó, hắn cất giữ rất nhiều sữa nai, ta tận mắt nhìn thấy.” Rồng bộ vuốt thề nguyền sắt son.

“Không được gạt ta…”

“Không lừa ngươi, ngoan.” Khanh Ngũ vươn tay sờ đámlông xù trên đầu lão hổ.

“Không được bảo ta ngoan!” Lão hổ nhe răng, “Ngươi cái tên nhóc rồng con!”

“Ta chưa bao giờ cãi nhau với người khác. Meo Meo.” Khanh Ngũ tiếp tục sờ cái đầu cọ phúc lợi của lão hổ.

“Ngũ thiếu, mau chóng trở lại trạng thái giả trang của ngươi đi! Yến Tam Thất sắp sửa tỉnh rồi kìa.” Tiểu Thất ở một bên nhắc nhở.

“Cái gì gọi là trạng thái giả trang!!! Trước hết đánh hắn bất tỉnh đi!” Khanh Ngũ (╰╯)#

Vì thế Yến Tam Thất đáng thương đang quằn quại trong cơn đau nhức còn chưa có chân chính tỉnh dậy, lại bị người dùng một đống thuốc mê bịt miệng mũi, ngất xỉu.

Rốt cục, vì quá đau lòng cho số sữa bị đổ trong bồn tắm Hổ con đành ngồi xổm chỗ góc tường trong sân mất mát cà móng vuốt.

Yến Tam Thất bị ngâm suốt bảy ngày bảy đêm.

Trong khoảng thời gian này, thương thế của Khanh Ngũ đã khôi phục tốt lắm, biểu hiện quan hệ của hắn với Đại Bảo cũng ngày càng chặt chẽ.

Thân phận của Khanh Ngũ lan truyền khắp trong ngoài triều đình, phải biết rằng thực lực của Khanh gia bảo bất phàm, Kỳ tộc cũng chiến tộc phương bắc vô cùng dũng mãnh. Lực ảnh hưởng của Khanh Ngũ không đơn giản là một tân khoa Trạng Nguyên, mục đích đặc biệt của hắn khi đến Nam triều lần này cũng làm người ta cực kỳ rõ ràng.

Xưa nay mọi người vẫn luôn coi thường cái vị Dận hoàng tử Đại Bảo lười nhác yếu đuối bất chợt nhìn nhận cũng đổi mới, không nghĩ tới Dận hoàng tử lại làm công tác chuẩn bị ở phía sau như vậy! Thì ra hắn vẫn luôn giấu tài chờ đợi cơ hội như vậy, quả đúng là kỳ nhân!

Trong một đêm Đại Bảo đã trở nên hết sức quan trọng, nhóm quyền thần chưa bao giờ lui tới bỗng dưng ào ạt ghé thăm nhằm mục đích a dua. Điều này làm cho nhóm khác hoàng tử còn lại vừa đố kị vừa hận, đủ mọi âm mưu đang trồi lên mặt nước nhằm thẳng vào Đại Bảo.

Khanh Ngũ cũng theo đó mà trở thành tiêu điểm chú ý của nhóm quyền quý, đề tài nhân vật tại kinh thành.

Nếu thân phận đã phơi bày ra ánh sáng, Khanh Ngũ tự nhiên cũng muốn bày ra khí thế của Ngũ thiếu Khanh gia, hắn ra lệnh cho Tiểu Thất thu mua tòa trạch cấp cao tại trung tâm, đồng thời liên lạc với phân đường Khanh gia bảo ở Nam triều, và ám bộ Kỳ tộc ở Trung Nguyên, chuẩn bị dốc toàn lực giúp đỡ Đại Bảo dựng bá nghiệp.

Vì thế, rồng bộ vuốt muốn chuyển nhà. Nơi Tiểu Thất tìm cho Khanh Ngũ là một tòa trạch vốn là một vị quan lại trong triều nhưng bị đứa con mục nát phá nhà cho nên đành phải bán gấp có nước chảy róc rách, thậm chí còn có cả hoa viên ở phía nam.

Tiểu Thất mua tòa trạch này, tìm người tu sửa khiến cho khu nhà trở nên thanh nhã biến thành bộ dạng mới, lại có lầu các non nước, màn lụa lượn lờ, cực kỳ thích hợp để cho rồng bộ vuốt đánh đàn nghỉ ngơi, khoe khoang phong nhã.

Lão hổ, hồ ly cùng với thỏ béo trở thành nô bộc trong nhà Khanh Ngũ, mấy người bọn họ đồng tâm hiệp lực thừa dịp đêm đen chuyển Yến Tam Thất vốn còn ngâm mình trong bồn thần không hay quỷ không biết nâng vào trong viện nhà mới.

Tòa trạch cao cấp không hổ là nơi cao cấp, so với cái viện nhỏ bọn họ ở trước đó không biết tốt hơn bao nhiêu lần.

Lão hổ lập tức bị yêu đám cổ mộc che trời trong sân, hưng phấn nhảy nhót. Thỏ béo đứng trong hoa viên mừng rỡ, nhìn thấy đám hoa hoa cỏ cỏ kia đều phải tới bứt nhai hai cái, mà hồ ly thì giơ một chân, đối với đám cây cối này tuyên bố quyền sở hữu lãnh địa của mình. Các bạn hiểu mà.

Vì bảo vệ bí mật của nhóm tinh quái, Tiểu Thất vẫn như trước không có thuê người hầu. Mọi việc vụn vặt trong nhà có một con hồ ly lo liệu là đủ rồi.

Khanh Ngũ thừa dịp các vị hoàng tử khác còn chưa trở mặt với Đại Bảo, ở trong nhà bí mật gặp gỡ vài vị võ quan tay nắm binh quyền trong triều, trong đó đương nhiên bao gồm cả cái vị Kim Thanh tướng quân cực kỳ sùng bái Khanh Ngũ.

Tiểu Thất thân làm chức trách ảnh vệ, đương nhiên sẽ phụ trách luôn công việc tuần tra, Tiểu Thất canh phòng nghiêm ngặt hơn nữa hắn đã sử dụng các quan thuật để bảo đảm trong lúc mật đàm Khanh Ngũ không xảy ra bất cứ sơ suất nào.

Trong lúc Khanh Ngũ miệng mồm lắt léo, kích động nhân tâm trợ lực cho Đại Bảo trước trận cung đấu thì lão hổ, hồ ly và thỏ béo lén lút ghé vào nóc nhà, tò mò nhìn nãi rồng con chơi trò quyền mưu dưới phàm.

Chúng nó nghiêng đầu hai mặt nhìn nhau, không biết phí đầu óc vào mấy vụ lục đục này rốt cuộc vì sao khiến cho nhóc rồng con lại si mê như vậy.

Mà những phàm nhân thế nhưng còn cam tâm tình nguyện để nhóc rồng con nắm mũi dẫn đi như vậy. Hổ con nhàm chán ghé đầu trên nóc nhà bắt đầu đánh ngáp, hồ ly với thỏ béo cũng đều nhảy xuống nóc nhà trở về làm tổ, chỉ có mỗi Khanh Ngũ ở dưới mái hiên vẫn không biết mệt mỏi chơi đả động tình lý, cân nhắc lợi hại, đến tận khi rung động nhân tâm, khiến người người dao động.

Những người ý chí không kiên định trực tiếp cùng Khanh Ngũ trao đổi âm thầm khế ước, ước định cùng chung tay giúp đỡ Đại Bảo, mưu toan triều chính.

Tiểu Thất đứng một chỗ rất cao trên nóc nhà, cầm đao đứng phất phơ trong gió đêm, chậm rãi chờ đợi chủ nhân chấm dứt buổi hội đàm. Mấy đạo thân ảnh không tiếng động nương theo gió đêm lẳng lặng tới gần.

Nhưng, khó thoát khỏi pháp nhãn của Tiểu Thất.

Tiểu Thất lù lù bất động, chậm đợi đợi kỳ biến.

Người tới đều là cao thủ trong cao thủ. Từ khía cạnh khinh công, xem ra đều không phải là cao thủ Trung Nguyên, dấu vết ngược lại có vài phần tương tự lang báo nhẹ nhàng mà nguy hiểm.

Đây là trận khiêu chiến được người chờ mong đã lâu. Tiểu Thất hơi nhấc khóe miệng, ngón tay nhẹ nhàng đáp trên tahnh bảo đao.

Lão hổ cũng khẽ giật giật lỗ tai, nó rất linh mẫn với mạch đập của người sống.

Yên tĩnh.

Bất động.

Đối phương cũng dừng động tác.

Đôi bên giằng co.

Ngón tay khoát lên vỏ đao của Tiểu Thất càng ngày càng nặng.

Bạch Hổ khẽ nheo ánh mắt.

Bỗng dưng.

Đao khí bủa vây bốn phía! Mãnh hổ đáp xuống đất!

Trong bóng đêm hiện lên vài đạo ánh sáng, binh khí dồn dập âm thanh va chạm trong thoáng chốc lập tức tiêu trừ.

Bạch Hổ móng sắt, ấn một người vào trong ngực.

“Là thần hổ mà thánh tử nuôi!” Có một người kinh hô lên. Lúc này đám người xâm nhập rốt cục cũng hợp lại, sau đó nhảy đến trước mặt Tiểu Thất đang đứng trên mặt đất.

“Không hổ là thị vệ chiến sĩ ưu tú nhất bên người thánh tử, Mạc Tiểu Thất.” Người tới kéo xuống khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt thật, xem chừng y phục của hắn thì đúng là người trong Kỳ tộc.

Mấy chiêu thức mới vừa rồi Tiểu Thất vừa đánh mục đích chính là thăm dò, bị vài người Kỳ tộc kia thoải mái phá giải, xem ra hai bên đều chỉ đưa lễ gặp mặt qua lại. Ngược lại lão hổ tấn công một người, khiến cho đám Kỳ tộc này cảm thấy xấu hổ. Bạch Hổ là tọa kỵ của thánh tử, địa vị ở Kỳ tộc vô cùng cao thượng, lại là vật cưng của thánh tử, không thể làm bị thương nhưng không ngờ lại bị lão hổ đánh gục, vì thế người cầm đầu ôm quyền nói với Tiểu Thất: “Thất thiếu gia, mong ngài bảo Bạch Hổ thả đồng bạn của ta.”

“Vậy phải xem các ngươi chứng minh thân phận của mình thế nào, để xem các ngươi có phải thật sự là người do Kỳ tộc phái tới hay là đám ngườimuốn đục nước béo cò.” Tiểu Thất từ đợt trước Kỳ tộc xảy ra phản loạn, liền có tâm đề phòng đối với đám người Kỳ tộc.

“Ta có tín vật của Đại Tế Ti làm chứng.” Bọn họ lấy ra ngọc bài, Tiểu Thất thấy ám hiệu đúng như lời Khanh Ngũ nói trước đó, nhân tiện nói: “Các ngươi đã đến đây rồi, cứ theo phân phó của Ngũ thiếu mà làm việc, ta sẽ thay các ngươi an bài chỗ ở, toàn bộ đều nghe Ngũ thiếu.”

Dù sao Khanh Ngũ cũng chỉ muốn mấy vị Kỳ tộc này phô trương thanh thế mà thôi. Tiểu Thất thầm nghĩ. Vì thế hắn nói với với hổ con: “Buông người kia ra.”

Lão hổ quả nhiên buông móng vuốt ra, nhóm người Kỳ tộc đều cảm thấy kinh dị —— xem ra Mạc Tiểu Thất cũng biết thuần thú a!

Nhìn phàm nhân chưa trải đời này! Bọn chúng coi hổ gia gia ta trở thành cái gì vậy chứ! Lão hổ oán thầm rời đi.

Tiểu Thất dẫn mấy cao thủ Kỳ tộc an bài xong chỗ ở, cũng sắp xếp công việc để bọn họ thay thế mình, như vậy hắn ít nhiều cũng có thể làm biếng. Hắn nói với mấy người này: “Vì tránh tai mắt, Ngũ thiếu không có thuê người hầu, cho nên ngày thường việc giặt quần áo nấu cơm, các ngươi phải tự mình giải quyết.”

Mấy người gật gật đầu.

“Đây là tiền để các ngươi mua đồ ăn với trang phục quần áo Trung Nguyên, nếu hết tiền cứ đến chỗ ta.” Tiểu Thất đem kinh phí hoạt động chia bọn họ, lại bị bọn họ từ chối.

“Chúng ta có mang tiền theo, không cần thánh tử phải tiêu pha.” Bọn họ đáp.

Như vậy rất tốt, có thể tiết kiệm được một khoản, Tiểu Thất còn có chút đau đầu gần đây tiền tiêu quá nhanh, đang phân vân có nên đi vay tiền Đại Bảo hay không đây.

Lúc này rồng bộ vuốt cuối cùng cũng tiễn bước một đám khách ra về, hắn tinh thần phấn chấn còn chưa muốn đi ngủ, đi nhìn Yến Tam Thất vẫn còn đang ngâm mình trong phòng bếp.

Nếu tiếp tục ngâm nữa, hàng này sẽ phải biến thành Nãi Tam Thất. Hắn nhấc thỏ béo qua đây xem thử, thỏ béo gật gật đầu nói: “Có thể bỏ sữa, thay bằng dược thảo ngâm tiếp một ngày, không sai biệt lắm.”

Khanh Ngũ nghĩ nghĩ rồi nói: “Tiểu Thất tuần tra bốn phía suốt một ngày một đêm, hắn cũng mệt mỏi, chuyện này chúng ta tự giải quyết đi, đừng làm phiền hắn.”

“Nhưng ta cũng muốn đi ngủ mà.” Thỏ béo bất mãn nói.

“Không làm việc sẽ không cho ngươi ăn.” Khanh Ngũ uy hiếp, “Đi gọi hồ ly, lão hổ, bảo bọn hắn cùng tới làm việc.”

“Ta thấy ngươi chính là cảm thấy chơi vui mà thôi!” Thỏ béo một bên dùng cái chân ngắn chạy đi, một bên bỏ lại một câu chọc thủng tâm lý của rồng bộ vuốt.

Rồng bộ vuốt = =

Không phải chỉ nung thuốc đổ vào bồn thôi hay sao? Thảo dược hắn đã sớm chuẩn bị tốt, mà hắn cũng sẽ tự làm. Thừa dịp mọi người chưa tới, Khanh Ngũ kéo tay áo, bỏ thảo dược đã chuẩn bị trước đó vào trong cái bát, sau đó rót nước nóng vào, đồng thời cũng bắt đầu nhóm lửa.

Thời điểm Tiểu Thất dẫn một đám tộc nhân phong trần mệt mỏi tìm được Khanh Ngũ thì hắn đang ngồi xổm bên bếp lò, trên mặt đều là khói bụi đen đúa, dùng biểu tình (⊙⊙) nhìn Tiểu Thất.

“Ngũ thiếu, ngươi đang làm gì thế…” Tiểu Thất (╰╯)#

“Nhóm lửa…” Khanh Ngũ (⊙⊙)

“… …” Bầu không khí xấu hổ.

“Thánh tử… bên cạnh Ngài thật thiếu người…” Tộc nhân Kỳ tộc thật cẩn thận hỏi.

“Không, không có chuyện ấy.” Khanh Ngũ dùng khăn tay Tiểu Thất đưa tới lau mặt, hàng này thế nhưng còn cố gắng giữ tĩnh táo, “Cái này gọi là tích lũy kinh nghiệm bản thân, chỉ khi tự mình giám sát mới có thể bảo đảm phương thuốc không sơ sót, các ngươi nghĩ rằng ta đang nhóm lửa à? Sai, ta chính là đang kiểm tra độ lửa, phải biết rằng kỳ dược mà quá mồi lửa một chút sẽ hỏng …”

“Kỳ thật người nam nhân này, dùng y thuật Kỳ tộc là có thể khiến hắn khôi phục.” Một tộc y do Kỳ tộc cố ý phái tới tự tiện bắt mạch cho Yến Tam Thất, “Ngâm mình trong sữa chua, loại liệu pháp này lần đầu tiên ta thấy, có điều xem ra thánh tử anh minh, phương pháp này quả thật cực kỳ hữu hiệu, nội thương cùng ngoại thương của hắn đều tốt hơn phân nửa rồi.”

Đây không phải là sữa chua… Đã từng nhưng giờ thì không phải… Khanh Ngũ = =

Tiểu Thất quỷ dị nghiêng đầu hé miệng: Nãi Tam Thất! Ha ha ha! Ngày sau nếu nói ra, đủ khiến cho cái tên ảnh vệ Yến Tam Thất đệ nhất thiên hạ này cực kỳ xấu hổ nha!! Đúng vậy, về sau sẽ gọi hắn là Nãi Tam Thất!

@ Lâu quá hén nhưng chắc sẽ lâu nữa……Dạo này bị nhiều thứ hấp dẫn quớ. Thông cảm cho t hén, ha ha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.