Khanh Ngũ mắt mở trừng trừng nhìn Hổ con một giây trước còn khí phách mười phần đã bị một móng vuốt của Hồ vương pia (đánh/ tát) gục.
Đang lúc Hồ vương chuẩn bị nâng vuốt cào xé Hổ con, rốt cục Khanh Ngũ cũng đứng lên quát bảo ngưng: “Được rồi! Ngươi có chuyện gì cứ việc tìm ta là được!”
Cuối cùng cự hồ cũng chuyển mắt về phía Khanh Ngũ: ” Bạch Long chết tiệt, ngươi hãy đền mạng cho Lam Hồ.”
“Lam Hồ bị sao vậy?” Khanh Ngũ đẩy cánh tay Tiểu Thất ra, khập khiễng bước đến trước mặt cự hồ, không hề sợ hãi đối diện với cự hồ.
“Ngươi biết rõ còn làm bộ! Lam Hồ rõ ràng chính là bị thuần long khí hại chết! Trên đời này ngoại trừ ngươi ra, còn ai có cái loại long khí này!!” Cự hồ càng nói càng phẫn nộ, “Rốt cuộc thì hắn đắc tội ngươi chỗ nào! Thế nhưng rơi vào thảm cảnh thân thể vừa bị ngưng băng vừa bị phá rách như thế! Ngươi âm hiểm rót long khí chôn ở trong cơ thể của hắn, chỉ đợi hắn vận tác linh khí sẽ phát tác, khiến cho hắn chết thê thảm như thế!!”
“Làm sao có thể?!” Khanh Ngũ mở to hai mắt, “Ta đâu có lý do gì phải hại hắn! Ta cùng hắn căn bản là không hề có dính liếu gì!”
“Lam Hồ chết vì long khí! Chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực! Ngươi hãy đền mạng đi!” Móng vuốt cự hồ đặt ở trên bả vai của hắn, đầu vuốt sắc bén đâm rách bờ vai của hắn, máu tươi nhất thời nhiễm đỏ áo khoác ngắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-nhat-anh-ve/2407466/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.