Địch Cửu hài lòng thu hồi đao gỗ trong tay, hắn cảm thấy toàn thân mình như sôi trào cả lên. Thật giống như có một luồng khí tức nóng hổi đang lưu động trong cơ thể, luồng khí tức này làm cho hắn cảm thấy cơ thể mình càng thêm rắn chắc và mạnh mẽ. Địch Cửu biết lúc này hắn đã chính thức trở thành võ giả sơ kỳ. 
Võ học Địch gia chú trọng thực chiến, sau khi đến Đàm Hạnh Đường được sáu ngày thì hắn cũng coi như đã nhập môn Đệ Nhất Đao trong Địch Gia Thất Đao. Sau khi nhập môn Đệ Nhất Đao thì cũng chân chính trở thành võ giả sơ kỳ. 
Trong lịch sử Địch gia quả thật không thể tìm ra người thứ hai có tốc độ tu luyện như vậy. 
Theo những gì Địch Cửu biết thì đệ tử ưu tú nhất trong lịch sử Địch gia muốn nhập môn Đệ Nhất Đao cũng phải cần ít nhất ba tháng. Mà hắn lại chỉ mất có sáu ngày. Hơn nữa trong sáu ngày này hắn còn không có sư phụ chỉ dạy. 
Với lại phẩm chất của dược liệu mà hắn dùng tương đối kém, năm tuổi của nhân sâm và tuyết liên quá thấp, thậm chí còn có vài dược liệu là do con người trồng. Lúc trước, Địch gia ở Tể quốc là đại thế gia, cho dù là đệ tử chi thứ cũng sẽ không dùng loại dược liệu rác rưởi này. 
Những dược liệu này hắn đều dùng tiền của Thẩm Tử Ngữ để mua về, số tiền hơn ba mươi vạn trong thẻ ngân hàng đã tiêu sạch rồi. 
Địch Cửu sờ sờ viên đá màu xám 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-cuu/2191123/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.