Team dịch: ๖ۣۜTà ๖ۣۜTu ๖ۣۜChi ๖ۣۜĐịa
- vậy là tốt rồi sao anh?
Địch Tử Hằng trông thấy Địch Cửu chỉ vỗ liên tục mười mấy phút trên người của cha, sau đó giúp ông uống thêm một viên thuốc đen thùi lùi mà thôi.
- Ừ, bây giờ anh ta đang chuyển hóa trong cơ thể cha. Nhiều nhất khoảng ba tiếng nữa toàn bộ độc tố sẽ bị thải ra ngoài, khi đó cha của chúng ta sẽ tự tỉnh lại. Không tin, cậu nhìn sắc mặt của ông đi.
Địch Cửu phủi tay rồi lấy bọc lớn đeo lên lưng rồi nói.
Lúc này Địch Tử Hằng mới chú ý trên khuôn mặt của cha hắn màu xám trắng đã biến mất không thấy nữa, thay vào đó là một màu trắng nhợt của người không đủ dinh dưỡng.
- Anh, mấy năm nay đúng là cha không để mắt đến chúng ta nhiều, không có làm tròn trách nhiệm của một người cha. Bởi vì Hề Tú Mai mà đưa anh đưa đến Lạc Tân chịu khổ vài năm, có thể con không nói với cha, chúng ta cuối cùng...
Không đợi Địch Tử Hằng nói xong Địch Cửu đã cắt ngang Địch Tử Hằng:
- Tử hằng, chuyện đã qua thì nên cho qua, thì cứ coi như là kiếp trước của anh đi. Bắt đầu từ bây giờ anh không còn là người của Dược Phẩm Địch Thị nữa. Anh có con đường riêng của mình phải đi, sau này nếu chúng ta có cơ hội gặp mặt nữa, mà thôi sau này hãy nói. Nếu như nói chuyện hợp ý không chừng mọi người còn có thể làm bạn.
Địch Tử Hằng thở dài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-de-cuu/2191010/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.