- Đào ca, nữ nhân này tuy là hơi xấu xí, nhưng dáng người cũng thật tốt!
Kiều Táp cười hắc hắc, trong giọng nói có chút hèn mọn.
Âu Dương Đào khoát tay ngăn lại:
- Đừng lộn xộn những chuyện như này, sau khi xong chuyện lần này, ta nhất định sẽ về nói với thúc gia, để cho ngươi gia nhập vào Hà Kim phong, còn chuyện ngươi đi hỏi thế nào rồi?
Kiều Táp vội vàng nói:
- Đã điều tra rõ ràng, Cảnh gia chỉ là một gia tộc nhỏ mà thôi, trong nhà không có ai tu chân. Nhưng ngược lại gia chủ Cảnh gia là Cảnh Diệu làm việc bên ngoài ở Hằng Nghị quốc, cho nên Cảnh gia bọn họ cũng có chút địa vị, Cảnh Diệu cũng là phụ thân của Cảnh Mạt Song. Cảnh Mạt Song bởi vì xấu xí, tính cách không tốt, chắc chắn khiến Cảnh Diệu không hài lòng, Cảnh Diệu thích hai người tỷ tỷ của nàng hơn, Cảnh Mạt Tuyết cùng Cảnh Mạt Băng.
- Nàng còn có hai người tỷ tỷ?
Âu Dương Đào kinh ngạc hỏi một câu.
Kiều Táp đáp:
- Đúng vậy, quan hệ của nàng với hai người tỷ tỷ vô cùng kém, nghe nói cả ngày đều rất ít nói chuyện với nhau.
- Ừm.
Âu Dương Đào gật đầu, một lát sau lại hỏi:
- Nàng có người quen ở Ngân Hà phái đúng không?
- Có hai người...
Nghe được chuyện Cảnh Mạt Song có người quen ở Ngân Hà phái, Âu Dương Đào không đợi Kiều Táp nói hết liền vội vàng hỏi:
- Đào ca không cần lo lắng, là hai người không có địa vị. Một người tên là Địch Cửu, một người là Cảnh Kích Hoa. Linh căn của hai người này rất kém, lúc đầu căn bản là không được nhận vào tông môn.
- Nói xem chuyện gì?
- Là bởi vì lúc đó Úc trưởng lão đánh cược thắng Khôi trưởng lão, tâm tình tốt. Vừa lúc gặp được hai người này tới khảo nghiệm, hai người này lại là người quen của Cảnh Mạt Song, cho nên Úc trưởng lão có nói giúp một câu, để hai người họ làm đệ tử ngoại môn của Ngân Hà phái.
Nghe được lời giải thích của Kiều Táp, Âu Dương Đào thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nói thêm:
- Sau khi xong chuyện bên này, tìm cơ hội giết chết tên Địch Cửu và Cảnh Kích Hoa đó đi.
- Đào ca yên tâm, hai tên không thể tu luyện, Đào ca không nói, ta cũng sẽ tìm cách giết bọn họ!
Kiều Táp cười âm độc.
Địch Cửu nghe xong trong lòng giận dữ, hai tên khốn kiếp này, nếu như hắn không nghe được cuộc trò chuyện này, còn không biết mình bị người ta lợi dụng thế nào.
- Ha!
Âi Dương Đào bỗng nhiên cúi đầu sợ hãi kêu lên một tiếng.
- Sao vậy?
Kiều Táp vội vàng hỏi.
Âu Dương Đào lạnh rên nói một tiếng:
- Xem ra nữ nhân này có chút kỳ lạ, nàng vậy mà lại nhận nhiệm vũ tìm kiếm Thiên Đồng Hoa, chắc là muốn trốn. Kiều Táp, ngươi lập tức đi nhận nhiệm vụ đón Nộ Phong. Nếu một ngày hắn cũng không muốn chờ, vậy để ta tác thành cho hắn.
- Rõ.
Kiều Táp nhanh chóng đẩy cửa đi ra ngoài, Địch Cửu bên ngoài thấy rõ, có lẽ là đi nhận nhiệm vụ.
Kiều Táp đi rồi, Âu Dương Đào cũng nhanh chóng rời đi, Địch Cửu nhìn phương hướng hắn rời đi chính là hướng rời khỏi tông môn.
Lần này Địch Cửu không có đi theo, lúc đầu hắn chỉ là muốn điều tra xem đã xảy ra chuyện gì, không muốn xảy ra bất lợi cho Cảnh Mạt Song.
Hiện tại Âu Dương Đào muốn giết hắn, hắn hoàn toàn không có ý nghĩ muốn trốn, muốn lấy mạng của hắn, vậy chỉ có thể lấy mạng mình ra đổi.
Nếu muốn rời khỏi tông môn một thời gian dài, chắc chắn phải có lý do. Địch Cửu liền tới nhận một nhiệm vụ.
Địch Cửu lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới chỗ Cảnh Kích Hoa vỗ vỗ vài cái:
- Cảnh Kích, ngươi lập tức tới ngoài cửa tông môn chờ ta.
Nói xong câu đó, Địch Cửu căn bản là không đợi Cảnh Kích Hoa trả lời, liền vội vàng chạy về nơi nhận nhiệm vụ.
Địch Cửu mới vừa đi tới nơi, liền thấy Kiều Táp từ trong đi ra, xem ra người này đã nhận xong nhiệm vụ đi đón Nộ Phong rồi.
- Ta nhận nhiệm vụ 109.
Địch Cửu căn bản không cần nhìn xem nhiệm vụ thứ 109 là nhiệm vụ gì, chỉ nhìn lướt qua thời gian của nhiệm vụ đó.
Thời hạn của nhiệm vụ này là nửa năm, hắn sau khi xử lý Kiều Táp và Âu Dương Đào, tốt nhất là ở bên ngoài thêm một thời gian rồi mới trở về. Nghe Âu Dương Đào nói, thúc gia gì gì đó có thể để Kiều Táp tới núi Hà Kim, xem ra địa vị không thấp, hắn cẩn thận một chút thì vẫn hơn.
- Ngươi muốn nhận nhiệm vụ 109?
Nữ tu quản lý nhiệm vụ kinh ngạc nhìn Địch Cửu, còn tưởng mình nghe lầm.
Địch Cửu có chút nôn nóng nói:
- Có vấn đề gì không?
Vốn còn muốn nói với Địch Cửu đây là một nhiệm vụ rất nguy hiểm, nhưng nghe được hai chữ này của hắn, nữ tu kia không chút do dự nói:
- Lấy thân phận bài ra, ta đăng ký giúp ngươi.
Địch Cửu lấy thân phận bài ra, nữ tu sau khi nhìn lệnh bài của Địch Cửu, càng không khỏi lắc đầu, chỉ là một đệ tử ngoại môn mới nhập môn, lại dám nhận nhiệm vụ Thiên Phù bảo, đây là đang tìm chết mà.
Địch Cửu chỉ hy vọng càng nhanh càng tốt, sau khi nhận xong nhiệm vụ, không chút do dự liền xoay người rời đi. Hắn lo lắng nếu đợi lâu, sẽ không đuổi kịp Âu Dương Đào.
….
- Cửu ca, ta tới rồi.
Địch Cửu vừa mới đi tới cửa tông môn, thì nhìn thấy Cảnh Kích đang chờ ở đó.
- Ta nhận một nhiệm vụ, cùng ra ngoài làm, kiếm điểm tích lũy của tông môn, sau đó trở về đổi lấy linh thạch tu luyện!
Địch Cửu vỗ Cảnh Kích nói.
Cảnh Kích không hiểu, bước nhanh đi tới bên người Địch Cửu, thấp giọng nói:
- Cửu ca, ta mới vừa nhìn thấy Kiều Táp, hắn vội vàng đi về hướng đó.
Nói xong, Cảnh Kích liền chỉ tay về một phía.
- Ta biết, chúng ta đi tìm Kiều Táp trước!
Địch Cửu bước nhanh hơn.
Kiều Táp cùng Âu Dương Đào thật sự không ngờ mình bị theo dõi, Địch Cửu cùng Cảnh Kích vừa ra khỏi cái sân lớn, đã nhìn thấy hai người kia.
- Cửu ca, Âu Dương Đào đó rất lợi hại.
Cảnh Kích thấy Địch Cửu dẫn hắn đi theo Kiều Táp cùng Âu Dương Đào, có chút khẩn trương nói.
- Bọn họ đuổi theo giết Mạt Song, dù có lợi hại, chúng ta cũng phải đuổi theo!
Địch Cửu hừ một tiếng.
Cảnh Kích lập tức gật đầu:
- Được, tuyệt đối không để bọn họ động vào Mạt Song.
Lá gan của Cảnh Kích không lớn, nhưng là một người có nghĩa khí.
Sau khi rời khỏi tông môn không lâu, hai người họ đã bị Âu Dương Đào phát hiện.
- Đào ca, vì sao chúng ta không dùng pháp bảo đuổi theo?
Nhìn Âu Dương Đào đi nửa ngày, cũng không có lấy pháp bảo phi hành ra, thì Kiều Táp không nhịn được hỏi.
Pháp bảo phi hành, rất nhiều đệ tử Luyện Khí viên mãn cũng không có, thậm chí một số đệ tử nội môn mới bước vào Trúc Cơ kỳ cũng vậy. Âu Dương Đào có một cái pháp bảo, đó là do thúc gia của hắn Âu Dương Mục Phi là phong chủ của Hà Kim phong cho.
Âu Dương Đào cười âm độc:
- Có hai con kiến hôi chán sống, muốn theo dõi ta, nên ta đưa chúng tới nơi vắng vẻ để chôn vậy.
- Có một tên là Cảnh Kích Hoa.
Kiều Táp cũng phát hiện phía sau có người.
Âu Dương Đào gật đầu:
- Xem ra người còn lại chắc là Địch Cửu rồi, hai người này tại sao lại muốn theo dõi chúng ta?
- Lẽ nào chúng phát hiện chúng ta đi theo Cảnh Mạt Song?
Kiều Táp nghi ngờ hỏi một câu.
- Có phát hiện ra hay không, lát nữa sẽ biết.
Âu Dương Đào bước nhanh hơn.
- Bọn họ phát hiện ra chúng ta rồi.
Thấy Âu Dương Đào đổi hướng, Địch Cửu liền biết mục đích của mình đã đạt được. Chí ít Âu Dương Đào cũng không dùng pháp bảo phi hành bay đi.
Vẻn vẹn hơn nửa canh giờ trôi qua, Âu Dương Đào đã không kiên trì được nữa, ở một ngọn đồi nhỏ ngăn Địch Cửu cùng Cảnh Kích lại.
- Cửu ca, bọn họ phát hiện chúng ta rồi!
Cảnh Kích sau khi bị ngăn lại mới giật mình nhận ra.
- Kiều Táp, đi bẻ chân của hai con châu chấu này, sau đó đem qua đây!
Âu Dương Đào căn bản không có ý định tự mình ra tay.
Kiều Táp hiểu ý của Âu Dương Đào, hắn cũng không ưa Địch Cửu cùng Cảnh Kích, bàn tay khẽ động, hai đạo phong nhận liền bay ra ngoài.
Trong mắt hắn, hai đệ tử ngoại môn còn chưa tu luyện này chỉ là con kiến hôi, chỉ cần nửa thành công lực là sẽ xử lý xong bọn họ.
- Phốc phốc...
Bốn đạo phong nhận va chạm trên không, chân nguyên nổ tung tạo thành những âm thanh lớn.
- Chuyện gì xảy ra?
Kiều Táp sửng sốt, không đợi hắn hồi phục tinh thần, Địch Cửu đã lần nữa giơ tay lên đánh ra một đạo phong nhận.
Phốc!
Huyết quang bắn ra, thân thể Kiều Táp bị Địch Cửu chặn đứt, theo sao đó là một đạo hỏa cầu rơi vào người của Kiều Táp, hắn ta lập tức bị hỏa cầu bao phủ, phát ra một mùi kỳ lạ. Kiều Táp cùng lắm chỉ là Luyện Khí tầng ba, trước đây khi Địch Cửu ở mức tu vi đó, thì đã có thể giết chết Kiều Táp, chứ đừng nói hắn hiện tại đã từng Luyện Khí tầng bảy, tu vi giảm xuống, nhưng thực lực so với lúc Luyện Khí tầng bảy còn muốn mạnh hơn.
- Ngươi đã tu luyện qua?
Âu Dương Đào kinh hãi, trong tay lấy ra một thanh trường kiếm, vung thanh trường kiếm lên, biến thành mười đạo kiếm khí đánh về phía Địch Cửu.
Địch Cửu cũng từng có một thanh Thái đao thượng phẩm, hắn vừa nhìn kiếm của Âu Dương Đào, thì đã biết đây là một pháp khí cực phẩm.
- Cửu ca...
Cảnh Kích cũng bị dọa sợ nhìn sang Địch Cửu.
Địch Cửu lấy ra pháp khí phi kiếm hạ phẩm này, phi kiếm trong tay Địch Cửu trở thành một trường đao, đánh ra một kiếm. Địch gia đao thứ ba, Toàn Phong Đao.
Phi kiếm cuốn lên từng xoáy khí, tạo thành một vòng lại một vòng kiếm khí cùng kiếm mang của Âu Dương Đào đ-ng vào nhau.
- Răng rắc!
Có thể thấy rõ âm thanh vỡ vụn của kiếm mang, Địch Cửu cũng nhẹ nhàng thở ra. Âu Dương Đào hẳn là Luyện Khí hậu kỳ, hắn còn đang lo người này từ tông môn đi ra, sẽ lợi hại hơn một tán tu như hắn. Nhưng một tiếng va chạm này đã nói rõ, thực lực của Âu Dương Đào cùng hắn còn chêch lệch rất xa.
Vòng xoáy kiếm khi bao phủ toàn bộ kiếm quang của Âu Dương Đào, trực tiếp phá nát.
Địch Cửu đã từng tu luyện cũng đã khiến Âu Dương Đào phải kinh ngạc rồi, hiện tại thấy Địch Cửu phá nát kiếm quang của mình, hắn làm sao còn không nhận ra mình không phải là đối thủ của Địch Cửu, nên đã lập tức lui về sau.
Kinh nghiệm chiến đấu của Địch Cửu phong phú, làm sao có thể để Âu Dương Đào chạy thoát? Phi kiếm trong tay lần nữa vung lên, Âu Dương Đào liền bị chặn lại.
Âu Dương Đào ngã ngồi trên mặt đấy, kinh hoàng nhìn Địch Cửu, trong lúc nhất thời quên cả cầu xin tha mạng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]