Tối đến, Lục Tuyết dẫn theo Trần Long đi đến phòng riêng của cha nàng - Lục Hiền. Về đến nhà, Lục Tuyết đã tháo khăn che mặt ra, để lộ một dung nhan kiều diễm thuần khiết. Lúc này, Lục Hiền đã ngồi sẵn ở trong phòng, thong thả thưởng thức trà ngon.
- Cha!
- Nhạc Phụ Đại Nhân!
Lục Tuyết và Trần Long bước vào phòng, thấy Lục Hiền ngồi đó, liền lên tiếng gọi.
- Uhm...hai đứa ngồi xuống đó đi. - Lục Hiền gật đầu, nói.
- Dạ! - Trần Long và Tuyết Nhi cùng đáp, rồi cùng ngồi xuống ghế.
- Tuyết nhi! Có chuyện này ta định khi nào con trở thành đệ tử của Dược Vương Phủ, thì cha mới cho con biết. Nhưng bây giờ ta thấy là lúc thích hợp nhất. Con có Tiểu Long bên cạnh, ta đã rất an tâm rồi! - Lục Hiền chợt nhìn qua Lục Tuyết, giọng nói có chút phiền muộn.
- Cha! Người có chuyện gì hay sao? -Lục Tuyết lo lắng hỏi lại.
- Không phải ta, mà là mẹ của con. Thật ra nàng chưa có chết. Chỉ là hiện tại nàng ở đâu ta cũng không rõ. - Lục Hiền giọng nói càng thêm ưu tư.
- Cha! Mẹ con chưa chết? Nhưng mà bia mộ và bàn thờ kia là sao vậy? - Lục Tuyết nghe vậy thì giật mình, nghi hoặc hỏi lại. Nàng từ nhỏ đã biết mình không còn mẹ. Hàng năm nàng đều đến mộ phần của mẹ mình để cúng bái, còn có cả bàn thờ bên trong từ đường nữa.
- Đó là tâm nguyện trước khi rời khỏi của mẹ con. Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-dai-luc-ky/2182977/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.