Những Tiên Tướng trên nói trắng ra chính là một dạng thiên phú phi thường mà thượng thiên chiếu cố, ban tặng cho Tu Chân giả. Đâu Suất Thần Hỏa Luyện Càn Khôn đại diện cho thiên phú luyện đan, muốn được xưng tụng một tiếng Tông Sư đan đạo trước hết phải nắm giữ, phải tinh thông một vạn năm ngàn ba trăm cái đan phương bên trong Đại Việt Đan Đồ, phải khống chế thuần thục đan lô, tâm hỏa, dị hỏa hay Thần Hỏa và tất nhiên, quan trọng hơn hết phải luyện ra được đan dược thành phẩm đạt đến chỉ tiêu, những điều này đối với thường nhân có lẽ vô cùng khó khăn nhưng đối với người sở hữu Tiên Tướng cũng chỉ là sự kiện lấy đồ vật trong túi quần. Thứ hai, U Minh Nhược Thủy Phá Cửu Tiêu đại diện cho thiên phú luyện thể, những người mang dạng thiên phú này vừa sinh thể chất đã vô cùng mạnh mẽ, tương truyền U Minh Nhược Thủy là một loại thần thủy chí âm chí hàn nơi hoàng tuyền, nó có thể dung hòa làm tan rã mọi vật chất trên thế gian nhưng lại không làm gì được một viên Thánh Minh ngọc thạch gỡ ra từ bên trên mái ngói của cung điện Cửu Tiêu, bởi vậy người mang thiên phú này nhục thân rắn chắc, vô cương bất tồi như Thánh Minh ngọc thạch vậy. Thứ ba, Long Phụng Triều Dương, người mang dạng Tiên tướng này bản thân họ có đại phúc số, định mệnh gắn kết lên người một chữ Duyên thật lớn đại biểu cho thiên phú nhân duyên, thiên phú này nghe ra thì có vẻ vô dụng, nhưng mà chẳng phải rất nhiều người chỉ muốn sống một cuộc đời an nhàn mỹ mãn, tiêu diêu khoái lạc, có sức hấp dẫn thật lớn trong mắt người khác giới sao " Một long một phụng vượt càn khôn, quấn quýt tựa như phách với hồn ". Thứ tư, Tiểu Long Ngư Vượt Vũ Môn, đúng như cái điển tích, một con cá chép nhỏ bởi vì mộng tưởng hóa rồng mà suốt từ ngày này qua ngày nọ, năm này sang năm kia tìm đủ mọi cách vượt vũ môn, sau bao nỗ lực không biết mệt mỏi thì cuối cùng cá chép nhỏ cũng thành công nhất phi trùng thiên, người mang Tiên Tướng này thường có một quả đạo tâm vô cùng cứng rắn, kiên định bất khuất vậy nên thành tựu về sau tuyệt đối vô khả hạn lượng. Thứ năm Nhật Nguyệt Đồng Nguyên, trời đất phân định trước sau rạch ròi, nhật nguyệt ngàn đời thay phiên nhau chiếu rọi, người mang Tiên Tướng này có thể nhìn rõ đúng sai, phân định chính tà, thấu triệt vạn sự nhân sinh, hỷ, nộ, ái, ố trên cõi hồng trần, vô sát vô dục, không mê không loạn, bởi vì đặc trưng như vậy nên bọn họ thường có một trái tim thanh tịnh, thông thường thành tựu Chân Nhân, Thánh Nhân hoặc ít nhất cũng là một tu hành giả khắc khổ. Cuối cùng, Cửu Long Quy Nguyệt, người mang Tiên tướng này bản thân có đại phúc duyên, đại khí vận, có thể dễ dàng chuyển hung hóa cát, gặp dữ hóa lành, bởi Cửu Long vốn là con của Nguyệt Cơ nên luôn được thượng thiên chiếu cố, nhân sinh số mệnh sáng lạn lại may mắn cực kỳ, thậm chí có kẻ bước chân ra khỏi nhà vô tình dẫm phải phân chó mới hả hê phát hiện ra đó là phân Hạo Thiên trên cửu thiên Tiên giới. Vũ Thiên Long thức tỉnh Tiên Tướng gây ra oanh động quá lớn, lúc này hầu như toàn bộ dân cư trong Trấn Thiên Quan đều đã đổ hết ra khỏi nhà, ai nấy cùng nhau hướng lên bầu trời, kinh ngạc mà nhìn cái tràng cảnh khoa trương trước mắt. Thần quang sáng lạn chiếu rọi một vùng, cửu long gào thét chạy chồm đuổi bắt một mặt trăng màu trắng bạc. Lúc này, trong một khách điếm tại Trấn Đà Nẵng bên cạnh bờ Hàn giang ( sông Hàn) có một nam tử cao lớn, mặt hùm râu én đang đưa mắt nhìn lên thiên tượng trên bầu trời, chốc lát sau hắn khẽ thì thào: " Cửu Long Quy Nguyệt, Tiên Tướng lại xuất thế rồi, ta sẽ sớm tìm ra ngươi thôi! ". Trên một nhánh Bằng Lăng cổ thụ bên ngoài tường rào Vũ gia, một lão giả gầy nhom ăn mặc bẩn thỉu đang bấu víu lấy, thi thoảng lại nhảy nhót lung tung như khỉ chuyền cành, đôi mắt hừng hực kích động nhìn vào sâu bên trong mảnh sân nơi tiểu viện, vị trí Vũ Thiên Long đang đứng. " Hừ..Hừ.. Đã có Tiên căn, hôm này còn thức tỉnh được Tiên Tướng, trời định ngươi phải là đệ tử của lão phu rồi ". Trong một biệt phủ to lớn đang ngồi trên chiếc bảo tọa là một trung niên nhân thân mang hắc bào, hắn xoay mặt vào phía bên trong cho nên không thể nhìn ra được dung mạo, trung niên nhàn nhạt cất lời: " Mị Ảnh, ngươi đi tìm hiểu cho ta, xem kẻ nào vừa thức tỉnh Tiên Tướng ". Lời nói vừa rơi xuống, một chiếc bóng mờ nhạt như u linh chầm chậm xuất hiện, hắn chỉ cúi đầu xác nhận sau đó thân thể khẽ lung lay, thình lình biến mất trong trời đất. Lại nói đến Vũ Thiên Long, dị biến cuối cùng cũng qua đi, vạn vật lại trở về với hình thái ban đầu của nó. " Hô " Vũ Thiên Long thở dài một hơi thần sắc khó bề che dấu được nét kích động, hắn bước vào bên trong tiểu viện vội vàng ngã người lên chiếc giường lớn làm bằng đá đen bóng loáng, vô ưu vô lo đi vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, tại đệ nhất hùng quan Hải Vân Sơn thuộc địa phận Trấn Thừa Thiên bên kia, có một cỗ xe ngựa màu vàng vương giả đang cuốn bụi phi nhanh về hướng Trấn Thiên Quan. Trên xe chỉ có hai người, một nam nhân đánh xe cùng một hài tử tầm mười hai, mười ba tuổi, hài tử này mày đậm mắt nhỏ, nước da trắng bóc, nhìn thì anh tuấn nhưng có vẻ không được thiện lương cho lắm. Nam nhân ngoài bốn mươi, to cao vạm vỡ, nam nhân nhìn qua có đến bảy phần giống với Vũ Thiên Nguyên gia chủ Vũ gia, tựa như được đúc tạc ra từ một cái khuôn vậy. " Cha à! Lần này trở về phải tuyệt đối khiến cho bọn hắn mất mặt ". Đứa bé xiết xiết bàn tay, khuôn mặt đỏ bừng, trong ánh mắt hiện lên vẻ hung ác. " Bốn năm trước bởi thực lực ta còn chưa đủ nên mới đành chịu nhục, hôm nay ta quay lại là để lấy đi vị trí gia chủ Vũ gia " Nam nhân bĩu môi cười khinh thường, nghe ra được trong lời nói một cỗ lăng lệ chi ý. " Nhưng mà, cha đã tìm hiểu kỹ càng chưa? Nếu như Vũ Thiên Nguyên cũng có đột phá thì phải làm sao? ". " Haha..Khải nhi từng viết thư nói cho ta biết, vị thúc thúc kia của hắn mấy năm nay chỉ mãi lo đánh trận, thế nên tu vị không hề thăng tiến, cũng mới nho nhỏ một cái Trúc Cơ mà thôi ". " Bốn tên thủ hộ giả kia lại càng không đáng lo, bọn hắn mặc dù cao thâm mạt trắc nhưng chỉ làm mỗi nhiệm vụ thủ hộ gia tộc, xưa nay không can dự vào việc tranh đoạt quyền lực ". " Cha à! Vũ Thiên Nguyên nắm trong tay cả chục vạn quân binh, nếu ép hắn đến nổi điên thì chúng ta cũng không sống yên được ". " Lo gì chuyện đó, hắn là Hầu thì ta cũng là Hầu, chúng ta có ép hắn đến chết hắn cũng không dám lấy việc công trả tư thù được, vã lại sau lưng chúng ta còn có Thái Tử ". " Đúng vậy, thằng nhóc Vũ Thiên Long dám sỉ nhục Thái Tử, ta phải thay ngài báo thù, luôn tiện ghi một đầu công trạng...Hừ hừ.. Đại Đế không dám làm gì Vũ Thiên Nguyên nhưng cha con chúng ta thì có thể ". " Tài nhi, con cũng đã Ngưng Khí ba tầng, lần này đại hội gia tộc phải để cho đám đệ tử trực hệ một phen đẹp mặt, nhưng ta nghe nói Vũ Thiên Long kia lại mang Tiên căn a! ". " Tiên căn cái rắm, cha nghe làm gì cái đám người kia, ta nghĩ bọn hắn chỉ tung tin đồn thất thiệt thôi, cùng lắm là trung phẩm, Tiên căn đâu phải là thứ như cứt chim mà vô tình rơi ngay giữa đầu hắn? Tiên căn vô thượng xưa nay được mấy người? Đừng nói là mức độ hiếm hoi mà dù cho có là Tiên căn thật đi chăng nữa chúng ta cũng có thể một tay dễ dàng bóp chết hắn, không biết thằng nhóc kia đã mở được Ngưng Khí đan điền chưa...Thật là mong ngóng a! ". Vũ Thiên Long dậy từ lúc trời còn tinh sương, lợi dụng không khí trong lành buổi sáng bắt đầu tu tập, Đại Việt Tôn Tiên Kinh không biết đã vận chuyển từ lúc nào, linh khí bên trong trời đất ào ạt, cuồn cuộn mà đến, hắn ngữa mặt lên trời, há miệng không ngừng tham lam hấp thu. Hai dòng hắc bạch nhị khí tuần hoàn vô cùng đều đặn, cuối cùng vận chuyển chậm lại tạo thành một cái đồ án thái cực, âm dương song ngư lăng lập tại trên đỉnh đầu Vũ Thiên Long. Từ hôm qua, sau khi thức tỉnh Tiên Tướng Vũ Thiên Long cảm giác như cường độ hấp thu tinh nguyên linh khí của mình càng ngày càng lớn hơn, thậm chí Đại Việt Tôn Tiên Kinh cũng biến hóa một cách nghiêng trời lệch đất. Từ nay về sau, tùy thời đều có thể tu luyện, mọi lúc mọi nơi kể cả khi ăn hay lúc ngủ, cảm giác như đan điền của chính hắn cùng thiên địa bên ngoài được trực tiếp được câu thông vậy. Linh khí bên trong đan điền Vũ Thiên Long như một con suối nhỏ đang điên cuồng tích trử nguồn nước, từng giờ từng phút cấp tốc lớn mạnh. Lúc này tại một căn biệt phủ nằm bên trong trung tâm Trấn Thiên Quan dưới căn hầm ngầm tinh cương rắn chắc có một cỗ lực lượng mạnh mẽ đang cuồn cuộn thẩm thấu mà ra, lực lượng này ban đầu chỉ ì ùng như nước đến rốt cuộc một tiếng nổ vang chát chúa mãnh liệt vang lên. Trên bầu trời thân ảnh một lão giả phương phi tóc dài rối rắm đang đằng vân mà đứng, thần sắc cực kỳ cao ngạo, xung quanh bôn lôi du tẩu, bốn phía đùng đoàng sấm nổ, trong cơ thể trong suốt như thủy tinh thình lình xuất hiện một cái anh nhi lớn chừng nắm đấm, anh nhi khuôn mặt giống lão nhân như tạc, lim dim đôi mắt, hào quang rực rỡ. " Lão Tổ! Chúc mừng người đột phá Nguyên Anh! Từ nay về sau Trấn Thiên Quan này còn ai dám đối chọi " Một thanh niên hai mắt sáng rực mang theo nồng đậm cung kính cùng khiếp sợ, hắn vội vàng quỳ xuống, lớn giọng. " Tốt!" Lão giả cười như không cười, toàn thân uy áp chưa tán, một cái chớp mắt liền vững vàng đứng trên mặt đất. " Lão Tổ! Vũ gia một cái đệ tử trực hệ thức tỉnh Tiên Tướng!" Thanh niên hướng lão giả khom người, thần tình nghiêm túc. " Vũ gia sao? Trước kia quả thực đáng ngại, bây giờ không đáng ngại, tìm cách bóp chết hắn đi là được!".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]