Chương trước
Chương sau
” Sư tôn! ” Vũ Thiên Long thần sắc lập tức hóa ôn nhu, ánh mắt mang theo kích động nhìn hướng Phong Vũ thượng cung, đáy lòng cảm khái thầm kêu lên một tiếng, hắn cũng đồng thời bỏ qua thanh niên mập mạp, vội vàng nhấc chân đạp không bước tới.

Lúc này từ đằng xa, một vệt lưu tinh xé trời bay đến, đạo lưu tinh kia tốc độ cực kỳ nhanh chóng, trên quỹ tích nó đi qua một đường gào thét, lại nhấc lên phong bạo ngập trời, vào cái chớp mắt trước chỉ vừa nhìn thấy, vậy mà sau cái chớp mắt liền ngưng tụ thành chân thân.

Lý Trác Thần ung dung đứng trước mặt Vũ Thiên Long, hồn hậu nhìn hắn, mỉm chi cười: ” Long nhi! “. 

” Sư tôn! ” Vũ Thiên Long hô hấp có chút dồn dập, cũng không suy nghĩ được nhiều, lập tức tại chỗ phủ phục quỳ gối xuống, hướng Lý Trác Thần cung kính dập đầu ba cái.

” Tám năm không gặp, hài tử ngày đó đã lớn thật rồi! ” Lý Trác Thần vẻ mặt khô quắt đến tang thương, nhãn thần mang theo nồng đậm hồi ức, ngôn từ nhẹ nhàng, đôi bàn tay gầy guộc chầm chậm vuốt ve lên mái tóc Vũ Thiên Long.

” Bái kiến sư thúc! “

” Bái kiến sư thúc tổ! “.

Mấy vạn chúng nhân khi nhìn rõ dung mạo người vừa mới tiến đến đều riêng phần mình tỏ ra hãi nhiên, lập tức đồng loạt cúc cung quỳ gối phủ phục trên mặt đất, nhất tề hô vang.

Thậm chí ngay cả hai vị trưởng lão khi nhìn thấy Lý Trác Thần cũng thoáng giật nảy mình, nhanh chóng Thuấn Di đến, cung kính cúi đầu hành lễ.

" Thì ra hắn là đệ tử của Lý sư thúc " Lúc này chẳng còn tâm lý tranh dành, bọn hắn mồ hôi ướt trán.

” Đại ca! ” Đúng lúc này, phía sau lưng Lý Trác Thần thình lình bước ra một cái thân ảnh, hắn là nam hài, thân mặc thường phục, tuổi đời chỉ mới tầm mười ba, mười bốn, diện mục vô cùng sáng sủa, nhìn qua tuấn tụ dị thường, da trắng, mũi cao, từng chi tiết, thậm chí ngay cả những biểu cảm trên khuôn mặt cũng đều có đến bảy phần giống với Vũ Thiên Long.

Phải mất mấy cái hơi thở đi ổn định tâm tình, Vũ Thiên Long trân trối nhìn thiếu niên trước mặt, khó khăn mở miệng, đôi môi mấp máy nghèn nghẹn hỏi: ” Phong nhi! Là đệ? Là đệ có đúng không? “.

Thanh âm vừa rơi xuống, nơi tròng mắt long lanh đã sớm nhòe đi, phảng phất trái tim hắn như bị ai đó hung hăng xiết lại, thân thể Vũ Thiên Long vô thức khẽ run lên một cái.

Vũ Thiên Phong! Thiếu niên trước mặt chính là cả đời này thân nhân của hắn, là cả đời này đạo tâm cùng mục đích truy cầu của hắn, rốt cuộc bao nhiêu điên cuồng, bao nhiêu chấp nhấp trên suốt lộ trình mà bản thân đã đi qua cũng đều tại nơi đó bắt nguồn, mấy lần trong mơ hắn chỉ ao ước có được cái giây phút này đây.

Rời nhà từ khi vẫn còn là một hài tử, mỗi bước chân, chưa bao giờ nỗi nhớ gia hương cố thổ, nỗi nhớ thân nhân lại vơi bớt đi, có chăng càng thêm sâu đậm, vô hình chung khiến cho đạo tâm Vũ Thiên Long cũng ngày càng trở nên kiên định.

Hắn nhớ hài tử nhỏ bé, mũm mĩm đáng yêu ngày đó, luôn quấn quýt bên chân.

” Đại ca, ta làm rơi con mộc điểu huynh tặng xuống cái giếng kia rồi! “.

” Nó là món quà đầu tiên huynh tặng cho ta, ta chỉ cần nó, không cần thêm “.

” Đại ca! Cha mẹ cho gọi huynh kìa “.

” Đại ca! Huynh ngã có đau không? Nếu đau, ta sẽ đau cùng huynh “.

” Đại ca! Lần này huynh đi, khi nào thì trở lại? “.

” Đại ca! ” Vũ Thiên Phong vậy mà bỗng nhiên òa khóc, vội vàng chạy đến, ôm chặt lấy đại ca hắn, cơ hồ bao thăng trầm của tuế nguyệt cũng lặng lẽ mà tan biến đi trong cái ôm chứa đựng nồng đượm thâm tình.

Mặc dù thanh niên trước mặt tướng mạo đã khác xa với trong nhận thức, nhưng có một cỗ huyết mạch tương liên khiến cho bản thân Vũ Thiên Phong giờ phút này nội tâm vô cùng ấm áp.

Hắn sinh muộn hơn đại ca bốn năm, từ nhỏ càng được đại ca hết mực yêu thương chiều chuộng, cái hôm Vũ Thiên Long rời đi Trấn Thiên Quan, hắn đứng nhìn theo bóng lưng non nửa ngày trời.

Từ hôm đó, Vũ Thiên Phong thầm hứa với bản thân, rằng phải cố gắng thật nhiều để có thể theo kịp bước chân của đại ca.

Năm chín tuổi thì đo được Linh căn thượng phẩm, cũng là lúc Vũ Thiên Phong lặng lẽ rời nhà, học theo Vũ Thiên Long, ngang dọc khắp vùng Trung Bộ, lại bái vào một tông môn tu chân hàng nhất lưu, tại năm năm trời nỗ lực không ngừng nghĩ, cho tới hôm nay, tu vị cũng đã đạt đến Trúc Cơ kỳ.

” Phong nhi! Nín đi, đại ca đây, đại ca của đệ đây ” Vũ Thiên Long cười trong nước mắt, cho đến lúc này Nhân Sinh của hắn đã rơi xuống thêm giọt nước mắt thứ hai.

Huynh đệ tương phùng ba chén rượu!

” Phong nhi! Tại sao đệ lại đi cùng với sư tôn ta? ” Vũ Thiên Long cười đôn hậu, nhìn Vũ Thiên Phong, ôn nhu hỏi.

Nghe đến đây, Vũ Thiên Phong lần nữa òa khóc, thanh âm đứt gãy rơi vào bên trong tiếng nấc nghẹn: ” Đại ca! Gia tộc xảy ra chuyện rồi “.

Trái tim lộp bộp, cơ hồ muốn rớt ra ngoài, Vũ Thiên Long lập tức cảm nhận được một cỗ bất an mãnh liệt đang vồ vập kéo đến, cố gắng trấn định, Vũ Thiên Long thở sâu,vội vàng hỏi: ” Chuyện gì! Nói cho ta nghe rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? “.

Vũ Thiên Phong thút thít, lập tức lấy từ bên trong túi trữ vật đưa cho Vũ Thiên Long một tờ giấy nhỏ đã nát nhàu: ” Cách đây hai hôm có người gữi cho đệ thứ này! “.

Ngưng một chút, nhắm lại hai mắt tựa hồ che dấu đi sự hoang mang đến tột độ, Vũ Thiên Phong lại tiếp lời: ” Là đám người Hắc Ám Đế Thành! “.

” Hắc Ám Đế Thành? ” Vũ Thiên Long cả kinh hét lên một tiếng, đến lúc này hắn hoàn toàn xác định, gia tộc e rằng đã thực sự xảy ra chuyện.

Trên trán mồ hôi lấm tấm, nội tâm càng là ngập trời sóng lớn, đôi bàn tay run rẩy nhận lấy tờ giấy nhỏ từ đệ đệ mình, bên trong nguệch ngoạc ghi vài dòng chữ, những chữ này hẳn là được viết lên bằng máu tươi, có lẽ thời gian trôi qua đã khá lâu cho nên tất cả ký tự đều bị đen sậm lại, chỉ có thể cảm nhận được rõ ràng mùi vị huyết tinh.

” Phong nhi! Khi con nhận được bức thư này thì gia tộc đã phát sinh đại sự, mẫu thân chỉ hy vọng dù cho có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, con cũng đừng nên quay về, có thể hãy chạy càng xa càng tốt! Nếu con gặp được Long nhi, nói với nó: Đi tìm Lý thượng Tiên, cậy người bảo hộ… Hắc Ám Đế.. “.

Dòng chữ đến đây thì kết thúc bởi một nét chấm phá là giọt máu lớn, tựa hồ Lý Phi Yến trong lúc gấp gáp hoặc giả bị địch nhân truy sát đã tích huyết, cố gắng để viết ra bức thư này.

” Mẫu thân! ” Vũ Thiên Long gầm lên một tiếng, rốt cuộc hung hăng xé nát bức thư, vẻ mặt phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, nội tâm càng là điên cuồng gào thét, giờ phút này hắn có muốn trấn định cũng không được nữa.

Đáy lòng Vũ Thiên Long một khắc chùng xuống, hắn thực sự hoang mang, lo lắng cho an nguy gia tộc, an nguy của cha mẹ cùng nội công, đạo tâm của bản thân là từ đó dựng dục nên, nếu như thực sự phát sinh chuyện ngoài ý muốn, tất nhiên cũng sẽ theo đó mà sụp đổ.

” Hắc Ám Đế Thành! Hắc Ám Đế Thành! Các ngươi dám tổn thương gia tộc ta, Vũ Thiên Long thề sẽ tận tay giết chết tất cả các ngươi, giết đến máu nhuộm thương khung, tuyệt đối gà chó không tha! “.

Vũ Thiên Long xiết chặt tay, thình lình nhắm vào hai mắt, sát na sau khi hắn mở mắt, giờ phút này tựa hồ đã hoàn toàn biến thành một con người khác, trong đôi mắt ngập tràn tơ máu, thần sắc trở nên điên cuồn, nội tâm thê lương gào thét.

” Phong nhi! Vi sư cũng chỉ vừa mới biết chuyện này! Ngày đó ta từng hứa với con sẽ thay con bảo hộ cho Vũ gia, rốt cuộc vi sư vẫn không thể làm được, ta thực có lỗi..Bất chấp mọi chuyện đúng sai, thật giả thế nào… Ngay bây giờ vi sư sẽ giết đến Trung Bộ, đồ sát Hắc Ám Đế Thành! “.

Lý Trác Thần âm trầm nhìn Vũ Thiên Long, nghiêm túc nói, thực sự hắn là tình cờ gặp Vũ Thiên Phong, cũng là tình cờ đưa nó vào Phong Vũ Môn, mọi chuyện phát sinh cho đến lúc này Lý Trác Thần mới vừa vặn biết đến.

” Tạ sư tôn! Chuyện này không cần đến người phải ra tay, đây vốn là ân oán riêng của Vũ gia, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày, con một tay tận diệt đám người Hắc Ám Đế Thành, bất quá, thực không ngờ mọi chuyện lại diễn biến theo chiều hướng xấu đến như vậy! “.

” Sư tôn, chỉ cầu người chiếu cố đến đệ đệ con, đồ nhi tự có cách thu xếp ổn thỏa “.

Vũ Thiên Long mặc dù gấp gáp vô cùng thế nhưng tâm tính không bi không loạn, hắn ôm quyền hướng Lý Trác Thần, cung kính vái ra một vái.

” Đại ca! Ta muốn theo huynh! ” Vũ Thiên Phong nấc nghẹn.

” Không được, đệ phải ở lại nơi này, ngoan, nghe lời đại ca “.

Vũ Thiên Long bỗng nhiên hướng mắt lên phía Phong Vũ thượng cung, cũng đồng thời truyền đi một đạo thần niệm.

” Đoàn môn chủ! Ngươi lập tức mở ra đại trận thủ hộ, ta có chuyện gấp cần ly khai ngay lập tức “.

” Sư tôn! Cứu người như cứu hỏa, lòng ta bây giờ ngổn ngang trăm mối! Ta.. “.

” Long nhi! Ta biết con làm người tuyệt đối ổn thỏa, tâm tính cũng không xốc nổi, nếu chuyện này con có thể tự mình giải quyết….Thôi được, vi sư sẽ không can dự vào, thế nhưng nước xa khó cứu được lửa gần, vi sư ban cho con ba lần thủ đoạn Na Di thiên địa ".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.