Ánh mắt Hoa Văn Bác nhìn nàng như có điều suy nghĩ, rồi khẽ gật đầu một cái, đứng lên đi ra ngoài, Cơ Tuyết cũng dẫn người rời khỏi chính sảnh của quân cơ đại doanh, trong chính sảnh chỉ có một mình chủ tướng Ngọc Kiều thương tâm ngồi lại đó, mặc niệm cho bọn tỷ muội đã chết đi.
Sáng sớm ánh sáng mờ mờ xuyên thấu qua kẽ lá, chiếu vào trong rừng, mười vạn tướng sĩ ẩn ở núp, hoặc ngồi, hoặc ngủ, toàn bộ bị bao phủ trong vầng kim quan, mà phía xa xa, mười mấy tòa doanh trướng đều bị hủy diệt, thây ngã khắp nơi, huyết nhục lờ mờ, đều là thuần một sắc màu nữ tử, ban ngày nhìn kỹ tứ chi gãy và xác chết tạo thành một bức tường, càng cảm thấy kinh tâm động phách hơn…
Ở bìa rừng, sương mù nhợt nhạt bao phủ giữa không trung, một người nam tử cao lớn, cùng nữ tử dựa vào nhau nghỉ ngơi, nam tử mặt mày yêu mỵ, bốn phía khí phách toả ra, nữ tử xinh xắn lanh lợi, nhưng thấy không rõ vẻ mặt, chỉ lộ ra khăn sa mỏng che lại tất cả, mà trên đùi của nàng còn một tiểu nha đầu phấn nộn đang tựa vào, cảnh tượng thật là ấm áp, phía xa xa Mạc Sầu cùng Băng Tiêu đi tới, nhẹ nhàng thở dài, tuy rằng không đành lòng đánh bức tranh đẹp này, thế nhưng các tướng sĩ đã có người lục tục tỉnh lại, bắt đầu hoạt động, nếu để bị bọn họ nhìn thấy một màn trước mắt, không biết sẽ sinh ra chuyện gì nữa, ai cũng biết chủ soái là hoàng hậu, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-gioi-hoang-hau/3170539/chuong-129-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.