Chương trước
Chương sau
Thanh Dao dựng tay lên ý bảo Mạc Sầu cùng Mạc Ưu nín thở đều tức, đại hoàng tử chỉ sợ võ công không kém, bởi vậy các nàng tất nhiên phải cẩn thận.

Người xông vào, quả nhiên là đại hoàng tử Thẩm Diệp, hắn hé ra gương mặt hình chữ quốc (国),lúc này bao phủ âm u cùng lãnh khốc, ánh mắt hồng lên, khóe môi nhếch câu có thể nhìn ra tâm tình của hắn lúc này đang phẫn nộ tới cực điểm, vừa đi vào tẩm cung, liền lạnh lẽo mở miệng.

“Có người tiến vào không?”

Mấy ngự y vừa nhìn thấy người đi tới, liền ùm một tiếng quỳ xuống đất.

Lúc này Thanh Dao cũng rất lo lắng, mấy ngự y này sẽ không bởi vì sợ mà lộ ra chân tướng chứ.

Cũng may rất nhanh liền vang lên thanh âm của một người trong nhóm ngự y: “Đại hoàng tử, chúng ta vẫn an phận đợi ở chỗ này, một bước cũng không rời đi, hoàng thượng còn không có tỉnh lại, thần đều theo chỉ ý của đại hoàng tử, không dám ly khai.”

“Ân.” Đại hoàng tử Thẩm Diệp hoài nghi lạnh lùng liếc nhìn vài người, xem bọn hắn bộ dạng kinh hoàng của bọn họ, xác thực không quá giống như đang giấu giếm hắn, nhưng buổi tối hôm nay, quốc khố bên kia bỗng nhiên cháy là có ý gì, cuối cùng là ai đang âm thầm động tay động chân, hiện tại sáu quốc gia khác đang giương giương mắt hổ nhìn chằm chằm Hoàng Viên quốc, còn người chỗ tối là thất hoàng tử Thẩm Ngọc vẫn chưa xuất hiện, tên tiểu tử kia không thể coi thường được, vì thế hắn càng phải cẩn thận.

“Tốt, phụ hoàng còn không có tỉnh lại sao? Lại gia tăng thuốc cho hắn đi.”

Thanh âm của hắn bình thản, làm Thẩm Ngọc đang trốn ở dưới giường tái mặt vì giận thiếu chút nữa là xông ra ngoài, lúc này, Thanh Dao nắm chặt tay hắn, ánh mắt lãnh trừng   hắn, Thẩm Ngọc mới không có làm ra chuyện mạo hiểm.

“Dạ, đại hoàng tử.”

Đại hoàng tử Thẩm Diệp tùy ý ở bên trong tẩm cung bước đi thong thả, cuối cùng xác định bên trong tẩm trung không giấu người, mới dẫn người xoay mình rời đi, hiện tại hắn phải lập tức phái người đến Dịch cung điều tra một chút, nhìn xen có phải lục quốc đang vở trò hay không, muốn thiêu hủy quốc khố của Hoàng Viên quốc bọn họ, như vậy hắn còn chưa đăng cơ, liền đi theo hướng vong quốc.

Đại hoàng tử vừa đi, mấy lão ngự y mới dám run rẩy đứng dậy, Thẩm Ngọc đang muốn đi ra ngoài, nhưng Thanh Dao đã ngăn hắn lại, bởi vì thời gian này, đại hoàng tử Thẩm Diệp không có khả năng không đề phòng, bọn họ vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt, nàng nghĩ như vậy thì một lát sau, quả nhiên lại có cước bộ vang lên, chuyện này làm cho đám ngự y vừa mới đứng dậy lần thứ hai sợ đến mức ùm một tiếng quỳ xuống: “Tham kiến đại hoàng tử.”

“Được rồi, các ngươi đứng lên hảo hảo hầu hạ phụ hoàng đi, nếu có bất luận tin tức gì, lập tức thông tri bản điện.”

“Dạ.” Vài người đồng thời lên tiếng trả lời, đợi đến khi đại hoàng tử rời đi, lúc này mới là đi thật.

Thanh Dao dẫn Mạc Sầu cùng Mạc Ưu đi ra, mấy người ngự y kia lại muốn quỳ, bởi vì trước mắt là thất hoàng tử Thẩm Ngọc, vẫn là thái tử tương lai của đất nước.

Thẩm Ngọc đưa tay lên ngăn trở động tác của những người này, đau lòng trầm giọng: “Phụ hoàng đối với các ngươi không tệ, các ngươi nhất định không nên dằn vặt hắn nữa, để cho hắn yên tĩnh một ít đi.”

“Dạ, bọn thần vâng theo ý chỉ của thất hoàng tử.”

Vài người lĩnh mệnh, Mạc Sầu quay đầu nhìn bên ngoài, lửa cháy bên quốc khố đã bị dập tắt, như vậy hiện ở bên ngoài ngự lâm quân nhất định rất nhiều,  ba người các nàng làm thế nào đi ra ngoài đây?

“Tiểu thư, làm sao bây giờ? Bên ngoài nhất định có rất nhiều người coi chừng, chúng ta làm sao đi ra ngoài?”

Thanh Dao nhướng mày, tính toán trong lòng xong quay đầu nhìn thái giám đang đứng ở trước giường, chậm rãi mở miệng:

“Ngươi đi ra ngoài, nói với bọn họ là hoàng thượng hơi thở càng ngày càng suy yếu, nên phải làm sao bây giờ? Trong đám ngự lâm quân này nhất định sẽ có một nhóm người tiến vào để xem, chúng ta thừa dịp kẻ hở này đi ra ngoài.”

“Dạ.” thiếp thân thái giám vẫn theo hoàng thượng, nhìn thấy hoàng thượng bị hành hạ đến không còn hình người, trong lòng đã sớm bất mãn hành vi của đại hoàng tử, cũng không cảm thấy sợ hãi nữa, hắn lên tiếng trả lời rồi đi ra ngoài, Thanh Dao đợi hắn đi ra ngoài xong liền ẩn thân ở một góc đại điện.

Thái giám kia vừa ra ngoài, thì rất nhanh ngoài cửa điện vang lên tiếng bước chân gấp gáp, một nhóm ngự lâm quân theo công công kia đi vào, hướng về phía tẩm cung.

Thanh Dao vung tay lên dẫn Mạc Sầu cùng Mạc Ưu ra bên ngoài, đêm đã rất khuya, bên ngoài mấy ngự lâm quân trấn giữ đang ngã trái ngã phải, vừa mới cứu hoả, nên mỗi người đều mệt đến ngất ngư, đâu còn có tinh thần mà canh giữ, lúc này Thanh Dao lấy ngọc châu trên đầu, ném đi ra ngoài, làm nó phát ra một thanh âm vang dội, quả nhiên dẫn tới vài người chạy vội qua đó, mà ba người các nàng liền thuận lợi ra khỏi Thừa Minh điện…

Dịch cung.

Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu, vẫn ngồi ngay ngắn ở chính sảnh chờ các nàng, một lòng treo ngược một tảng đá, rất sợ xảy ra chuyện gì, bây giờ nhìn thấy ba người bọn hắn bình yên vô sự, mới yên lòng.

“Không xảy chuyện gì ra ngoài ý muốn chứ.”

“Không có, ” Thanh Dao ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn, Mạc Sầu gọn gàn rót một chén nước cho nàng, cũng rót một chén cho Thẩm Ngọc, sau khi nhìn thấy phụ hoàng xong hắn liền trầm mặc.

Rất rõ ràng, lão hoàng đế của Hoàng Viên quốc là do đại hoàng tử hãm hại, đại khái hắn biết người hoàng đế chọn kế vị không phải tự mình, vì thế trong lòng lo nghĩ, hơn nữa trong triều nhiều đại thần phản đối hắn như thế, nên mới buộc hắn làm ra hành độc được ăn cả ngã về không này…

Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu ánh mắt sâu u từ chỗ Thanh Dao chuyển qua trên người Thẩm Ngọc, trên khuôn mặt trẻ tuổi tuấn mỹ của hắn, lúc này bao phủ không khí trầm lặng, cả người giống như con rối tựa hồ vì đau lòng quá độ.

“Thất hoàng tử đừng quá thương tâm.”

Hiện tại thân phận của Mạc Ưu chính là thất hoàng tử Thẩm Ngọc, qua không được bao lâu nữa hắn chính là Hoàng Viên quốc tân hoàng…

Hoàng đế trẻ tuổi nhất trong Thất quốc, chỉ có mười lăm tuổi liền đăng cơ, xác thực quá trẻ tuổi đi.

“Mạc Sầu, đưa hắn trở về phòng nghỉ ngơi đi.”

Thanh Dao phất phất tay, hắn cần phải nghỉ ngơi cho thật khỏe, tuy rằng có thương tâm, nhưng có một số việc vẫn phải tiếp tục tiến hành, lão hoàng đế chắc chắn sẽ chết mà không thể nghi ngờ, cũng may cuối cùng hắn rốt cuộc cũng ra đi trong thanh thản, bởi vì hắn đã đem ngôi vị hoàng đế truyền cho nhi tử mình vừa ý, về phần chuyện còn lại, hắn đã không có dư thừa tinh lực mà suy nghĩ.

Phòng khách, một mảnh yên tĩnh.

Mộ Dung Lưu Chiêu ánh mắt ngưng trọng rơi vào trên người Thanh Dao, nữ tử này, tựa như truyền kỳ trong thiên địa, lúc ban đầu bị hắn đánh một quyền khiến nàng hôn mê, sau đó tựa hồ tất cả mọi thứ đều thoát khỏi quỹ đạo vốn có của nó, nàng thật sự là nữ nhân kia sao? Như vậy vì sao phải trăm phương ngàn kế giả vờ háo sắc, diễn trước mắt mọi người, nếu như sự thật không phải như vậy, thì đã xảy ra chuyện gì?

Nam An vương trong lòng bắt đầu nhấp nhô, trên mặt thần tình chưa biến, chậm rãi mở miệng.

“Ngươi có khỏe không?”

Trong giọng nói rất quan tâm, nồng đậm như rượu.

Thanh Dao gật đầu, lụa mỏng bao lại mặt của nàng, khiến người ta nhìn không rõ trong ánh mắt của nàng, chỉ một đôi hắc đồng nhấp nháy rực rỡ, nhàn nhạt mở miệng: “Đêm đã khuya, Nam An vương gia đi nghỉ ngơi đi.”

“Thanh Dao, bản vương muốn cùng ngươi nói một việc.”

Thanh Dao nghe được thanh âm của hắn có chút khác thường, nên kỳ quái dừng lại bước đi, quay đầu lại nhìn hắn, chỉ thấy trên gương mặt tuấn mỹ như ngọc của hắn lộ ra vẻ rối rắm, thật lâu mới lên tiếng: “Tha thứ cho hoàng huynh đi, hồi cung đi, về phần Tây Môn Tân Nguyệt, hoàng thượng sẽ đem nàng ban thưởng đến Nam An vương phủ.”

Vì để cho lòng nàng vui vẻ một tí, nên hắn không ngại tiếp nhận nữ nhân mà mình không thích, chỉ mong  nàng cùng hoàng huynh có thể giải được khúc mắc trong lòng, một vì hắn kính trọng hoàng huynh, hai vì hắn thích nữ tử này, tuy rằng đau lòng, nhưng hắn vẫn hi vọng bọn họ hạnh phúc.

Đối với chuyện Mộ Dung Lưu Chiêu vừa nói, Thanh Dao quả thật vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ Nam An vương thích Tây Môn Tân Nguyệt, tuy rằng hắn rất khả năng thích nàng, như vậy Tây Môn Tân Nguyệt thì sao? Nếu như nàng nhớ không lầm, nữ nhân kia là người tâm cao khí ngạo làm sao mà chịu tiến vào Nam An vương phủ chứ?

“Việc này không có liên quan đến ta, đó là chuyện của hoàng thượng, nếu như ngươi thích Tây Môn Tân Nguyệt, hãy nói với hoàng thượng đi.”

Thanh Dao nói xong, xoay người đi ra chính sảnh, tiến vào phòng ngủ của mình để nghỉ ngơi.

Chính sảnh, trên gương mặt tuấn dật của Nam An vương tràn đầy thống khổ, nhất là câu nói cuối cùng của nàng, hắn thích Tây Môn Tân Nguyệt.

Hắn làm sao có thể thích Tây Môn Tân Nguyệt, chỉ vì một đêm kia hắn uống rượu say, mới huỷ đi trong sạch của nữ tử người ta, là nam nhân nên thì phải tự mình chịu trách nhiệm, vì thế hắn chỉ có thể nhận lấy.

Hắn từng nghe hoàng huynh nói qua, Thanh Dao mong đợi là loại cảm tình suốt đời nhất thế một đôi người, người như hắn vậy đã không có cơ hội nữa.

Bởi vì trong Nam An vương phủ chẳng những có Lý Tiểu Uyển, gần đây còn có Tây Môn Tân Nguyệt.

Mà hắn cho tới bây giờ không nghĩ qua muốn nhiều nữ nhân như vậy, vì nàng, hắn đã từng nghĩ tới cuộc đời này có nàng là đủ, thế nhưng thế sự khó liệu a.

Bên trong chính sảnh, Nam An vương trong lòng rất đau, tư vị cay đắng tràn ra ở trong miệng…

Bởi vì lấy được di triệu, trong thời gian ngắn các nàng cũng không làm chuyện gì, vì thế Thanh Dao thư thư phục phục ngủ một giấc, không ai dám kinh động nàng, cũng không có ai ầm ĩ đến nàng, một giấc ngủ ngon hiếm thấy.

Lúc thức dậy, thì mặt trời đã lên cao, Mạc Sầu tiến đến hầu hạ nàng, tiện thể bẩm báo cho nàng một việc: “Nam An vương bị người ta mời đi, nói là lục quốc muốn tề tụ tại một sảnh đường, thương lượng đại sự.”

Thanh Dao nằm ở trên giường vẫn chưa động, trên mặt nở nụ cười nhạt, cái gọi là đại sự, không phải là muốn đem Hoàng Viên quốc náo loạn sao? Để cho bọn họ có thể ngồi thu ngư ông đắc lợi, mỗi người đều được một chén canh sao?

Mạc Sầu bẩm báo xong, thấy chủ tử vẫn không động tĩnh gì, nhất thời không dám lên tiếng.

Thanh Dao một bên vuốt ve mái tóc như mây của mình, một bên trầm giọng mở miệng: “Thông tri Y Tư Nguyên bí mật tới gặp ta, mặt khác, đem người của Phượng Thần cung toàn bộ điều qua đây để dùng, hơn nữa lần này chúng ta mang đến năm trăm tinh binh, hẳn là có thể khống chế tràng diện hỗn loạn này.”

“Chủ tử?”

Mạc Sầu kêu một tiếng, trong lòng rất cảm động, nhìn thấy Thẩm Ngọc đau lòng đến vậy, trong lòng nàng cũng đau không kém, thực sự rất muốn trợ giúp hắn, may là chủ tử vẫn một mực giúp đỡ hắn.

Thanh Dao ngẩng đầu lên nhìn Mạc Sầu liếc mắt một cái, biết nàng ta đang suy nghĩ gì, nàng cũng cảm thấy có chút hổ thẹn, nhàn nhạt mở miệng: “Mạc Sầu, ta không phải đang giúp hắn, chỉ đang giúp mình thôi, ngươi biết không? Ta mới là loại người ăn tươi nuốt sống người khác nhất.”

Mạc Sầu biết chủ tử nghĩ cái gì, thế nhưng đối với nàng mà nói.

“Ta chỉ lưu ý Mạc Ưu, chỉ cần hắn hảo hảo là được, mặt khác cái gì danh lợi đều là thứ yếu.”

“Ân, ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, đi làm việc đi.”

“Dạ, chủ tử, ” Mạc Sầu gật đầu đi ra, trong phòng Thanh Dao một người lười biếng dựa vào ở trên giường, khẽ động cũng không muốn động, lần này đi ra, nhân thủ mang theo ít, không đủ dùng, xem ra sau này phải mang hơn hai người mới được.

Y Tư Nguyên nhận được tin tức của Mạc Sầu, ngựa không dừng vó chạy tới, gặp mặt Thanh Dao.

Lúc này đây là cơ hội để Y gia xoay người, hắn vốn nghĩ rằng Y gia vĩnh viễn trở thành gia tộc bị phế, lần trước xông vào đoàn người của tam hoàng tử làm phá hủy liên minh hữu hảo của hai nước, hoàng thượng dưới cơn nóng giận đã phế đi chức quan của hắn, không nghĩ tới trong thời gian ngắn như vậy, đại hoàng tử lại muốn mưu hướng đoạt vị.

Tuy rằng Thanh Dao bao phủ khăn che mặt, nhìn không thấy mặt của nàng, nhưng Y Tư Nguyên biết nàng là ai?

Cũng biết nữ nhân này rất lợi hại, có thể nói thay đổi mọi thứ như chong chóng, vẫy là có mưa, lần trước nàng dễ dàng đem thất hoàng tử mang đi ra ngoài, chính là ví dụ thực tế, hắn vốn cho rằng Vô Tình mới là lợi hại, không nghĩ tới ẩn ở phía sau vô tình là nàng.

Nàng chân thật là ai, mà có thể ẩn thân vào sứ thần đoàn của Huyền Nguyệt.

Lần trước cùng Văn tam hoàng tử một phe, lần này không ngờ lại có thể cùng Huyền Nguyệt một phe, nữ nhân này thật lợi hại, bất quá bởi vì biết năng lực phi phàm của nàng, vì thế Y Tư Nguyên mới tin, lúc này đây Thẩm Ngọc nhất định sẽ leo lên đại vị, nhưng nàng rốt cuộc sẽ từ đó được lợi ích gì đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.