Thanh Dao tiếng nói vừa dứt, những cư dân vẫn vây quanh bọn họ rất nhanh tản ra ngoài, tựa hồ ai cũng rất sợ hãi ngũ đại ác nhân kia, sợ phải rước họa vào thân, tộc trưởng sắc mặt có chút tái nhợt, ngẩng đầu đánh giá Thanh Dao, nhìn nàng y phục bụi bặm, vẻ mặt mệt mỏi, có thể thấy được là nàng đã đi quãng đường dài tới đây, nhất định là một người bằng hữu rất quan trọng.
Nhưng nếu để cho các nàng đi vào cốc, tất nhiên là hữu khứ vô hồi (có đi mà không về được),tộc trưởng không đành lòng, nên cảm thấy thật khó xử.
Thanh Dao lần thứ hai khẩn cầu nhìn tộc trưởng, cuối cùng tộc trưởng cắn răng một cái: “Được, ta chuẩn bị thuyền, các ngươi có thể đi vào, nhưng mà phải suy nghĩ cho thật kỹ, bọn họ đều rất lợi hại, ngàn vạn lần đừng trúng kế và trúng cổ thuật của bọn họ, để tránh bị hạ cổ thuật, thứ nhất đừng cho bọn họ đến gần ngươi, thứ hai không nên nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, thứ ba không nên chảy máu.”
Cảnh cáo này của tộc trưởng, làm Thanh Dao vô cùng cảm kích.
“Làm phiền tộc trưởng, chúng ta sẽ không có chuyện gì, ngươi yên tâm đi.”
Tộc trưởng Hoa Hàng tộc chuẩn bị một con thuyền, đem vài người các nàng đưa lên thuyền, bên bờ cư dân bọn không ngừng phất tay đưa tiễn, ánh mắt kia mang theo thương hại cùng đồng tình, rất có điểm “phong tiêu tiêu hề, dịch thủy hàn/ Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn (Dịch: Gió thổi vi vu/ Dịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-gioi-hoang-hau/3170444/chuong-117-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.