Thanh Dao vừa đi ra khỏi đó, Thanh Phong khẩn trương hỏi: “Công tử, ngươi thực sự nói.”
Vô Tình lắc đầu, khuôn mặt Thanh Phong thất vọng, xem ra chủ tử cũng không có nói thật, trong lòng không khỏi khổ sở: “Chủ tử, nếu như ngươi nói cho Mộc cô nương biết, nàng lợi hại như vậy, nhất định sẽ giúp đỡ ngươi, kỳ thực ngươi hoàn toàn có thể?”
“Chẳng lẽ ta cả đời phải làm một con cờ sao? Mặc dù thật sự hoàn thành tâm nguyện của hắn thì thế nào? Hơn nữa nếu như không thể thành công, chỉ liên lụy nàng thôi, ta ở trong lòng của nàng là không có bất luận tỳ vết nào, không phải vì mục đích nào đó mới thu lưu nàng.”
Vô tình hung hăng mở miệng, hai tròng mắt đang đóng chặt đột nhiên mở ra, lạnh lẻo như miếng băng mỏng trong thời tiết mùa đông, một điểm nhiệt độ cũng không có.
“Hai người các ngươi từ giờ trở đi, phải chặt chẽ coi chừng nàng, không cho phép nàng ly khai vô tình cốc nửa bước, nếu như nàng muốn đi, liền đem nàng ngăn cản, rồi qua đây bẩm báo ta.”
“Dạ, công tử, ” hai người song song lên tiếng trả lời, Minh Nguyệt nhịn không được hiếu kỳ mở miệng.
“Công tử nói cho Mộc cô nương, là người nào gây nên?”
“Ác nhân đảo, ” Vô Tình nói xong, mệt mỏi rã rời nhắm mắt lại, cũng không muốn nhiều lời thêm nữa, thân thể mảnh khảnh của hắn nằm nghiêng ở trên giường, như cây trúc gầy tao nhã.
Thanh Phong cùng Minh Nguyệt hai mặt nhìn nhau, trên đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-gioi-hoang-hau/3170442/chuong-116-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.