“Được.” Trưởng Tôn Dận hơi híp mắt lại, con ngươi chợt lóe lên mũi nhọn rồi biến mất, dẫn mấy người thị vệ Dận vương phủ theo sau Mạc Sầu đi lên lầu hai, một đường thẳng đến gian phòng của Thanh Dao.
Bức rèm che rủ xuống, khói xanh vấn vương, hương khí toả vào mặt, tiếng đàn mênh mông như mặt nước chảy ra đến, du dương như ca, đặc biệt động lòng người.
Mạc Sầu đứng cách mành, cung kính mở miệng: “Cô nương, Dận vương gia tới thăm người.”
Mạc Sầu tiếng nói vừa dứt, bên trong tiếng đàn líu lo như chim hót, thanh âm lành lạnh dễ nghe phát ra.
“Để dận vương gia vào đi.”
“Dạ, cô nương.” Mạc Sầu lên tiếng, vén rèm mời Trưởng Tôn Dận đi vào, mấy người thị vệ theo sau cũng muốn cùng đi vào, Mạc Sầu thân hình khẽ dời, ngăn cản đường đi của bọn họ, lãnh trầm mặt, không vui mở miệng.
“Dung mạo của cô nương, đâu phải các ngươi có thể khinh thường.”
Trưởng Tôn Dận một cước đã đi vào, thấy Mạc Sầu chận cửa mở miệng, cùng mấy người thị vệ trừng mắt đối chọi, vội đưa thẳng một tay lên, ý bảo bọn họ an tâm ở bên ngoài.
Chỉ thấy trong phòng hoa lệ lộ ra sự lịch sự tao nhã, tổng cộng chia làm hai gian, bên ngoài đặt một cái bàn trà, có phủ khăn trải bàn thêu hoa quý giá, trên bàn đặt một bộ bình trà quý báu, giữa hai phòng rủ xuống bức rèm che châu xuyến, vì thế trong phòng tất cả đều có chút mơ hồ mông lung, bên trong có giường lớn khắc hoa, còn có đầy đủ bộ tủ quần áo bàn trang điểm, lúc này có một nữ tử trên mặt che lụa mỏng, mặc sa y uyển chuyển hàm xúc ngồi trước cầm đánh đàn.
Tiếng đàn uyển chuyển động lòng người.
Nghe được tiếng bước chân vang lên, người đánh đàn xoay mình dừng lại động tác, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn sang, thanh âm nhẹ nhàng như nước vang lên.
“Nguyên lai là Dận vương gia giá lâm, không biết Dận vương gia có chuyện gì muốn gặp ta.”
Cô gái này nói chuyện thật to gan, tính cách cao ngạo, ngôn hành cử chỉ giữa mang theo một cỗ ngạo khí.
Trưởng Tôn Dận cũng không có nghĩ nhiều, bởi vì có thể lên làm hoa khôi, tất nhiên là có ngạo khí hơn người, hắn vốn đang hoài nghi nữ nhân này có mục đích khác, rất có thể là người dụng tâm kín đáo, rất giống với Huyền Nguyệt hoàng hậu Mộc Thanh Dao, bất quá Liên Âm trở lại bẩm báo với hắn, nàng nói căn bản không nhận ra nữ nhân này, như vậy nữ nhân này không phải Mộc Thanh Dao, vậy thì nàng là ai đây? Cảm giác cả người nàng ta bao phủ tầng tầng khăn che mặt, làm cho người ta tò tò muốn tìm tòi cho rõ.
“Xảo Tuyết cô nương tiếng đàn thực sự là tuyệt vời a, giống như Xảo Tuyết cô cô nương người tài mạo song toàn như vậy, nếu cứ ở tại thanh lâu nảy, chỉ sợ lãng phí thanh xuân, tiểu vương hôm nay đến, là muốn cho Xảo Tuyết cô nương một cơ hội tốt hơn, tin rằng Xảo Tuyết cô nương từ nay về sau như diều gặp gió, thẳng đến mây xanh.”
Trưởng Tôn Dận nói mang theo vẻ phóng đãng bễ nghễ, bên trong Thanh Dao ngón tay nắm chặt, nhất thời tức giận, con ngươi bao phủ sát khí, chỉ là Trưởng Tôn Dận cũng không có cảm nhận được, bởi vì hai người cách nhau một bức rèm che, đừng nói là biểu tình, chính là dáng người cũng chỉ loáng thoáng thấy, nhìn không rõ lắm.
“Dận vương gia nói thế là có dụng ý gì? Chớ không phải là chiết sát ta chứ.”
Kỳ thực nàng vốn muốn lập tức đánh đàn, thế nhưng nàng cũng muốn biết Trưởng Tôn Dận tìm nàng rốt cuộc là vì chuyện gì, nên mới đặt câu hỏi như thế.
“Nếu như cô nương nguyện ý, tiểu vương có thể đem xảo Tuyết cô nương đưa đến thái tử phủ của Vạn Hạc quốc, chỉ cần tới nơi đó, ta tin bằng năng lực của cô nương, nhất định có thể trở thành trắc phi của thái tử, sau này Thượng Quan thái tử đăng cơ làm đế, cô nương đã có thể làm quý phi một nước, dưới một người trên vạn người, chuyện tốt như vậy, cô nương có bằng lòng hay không?”
Trưởng Tôn Dận dương dương tự đắc nói, nhưng lời đó rơi vào trong lổ tai của Thanh Dao, sắc mặt lập tức bao phủ sương tuyết mùa đông.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]