“Mẫu hậu, hắn đã bị giam ở trong đại lao, người nói Mạch nhi làm thế nào mà cứu? Hiện tại mẫu hậu không phải nên lo lắng cho ta hay sao? Nếu như người kia khai ra nhi thần, nhi thần chỉ có một con đường chết mà thôi.”
Bắc Tân vương ánh mắt lóe lên dữ tợn, hung tàn mở miệng, mặc dù biết Liễu Không không có khả năng khai ra hắn, thế nhưng hắn vẫn không tránh được lo lắng, hiện tại hi vọng tên kia mau chóng chết cho rồi.
“Mạch nhi, hắn đã đáp ứng mẫu hậu, nên sẽ không bao giờ đem ngươi khai ra đâu, hắn là người như thế nào làm sao mẫu hậu lại không biết, hắn bị như ngày hôm nay đều là do mẫu hậu liên lụy, vì thế ngươi hãy nghĩ một biện pháp đem hắn cứu ra, trừ hắn ra, người khác mẫu hậu sẽ không hỏi đến.”
Thái hậu nhìn con trai mình với ánh mắt cầu xin, bi ai đến cực điểm, hành động của nàng lúc này làm cho Bắc Tân vương nhớ tới lúc tiên hoàng băng hà, mẫu hậu tựa hồ cũng không có thương tâm nhiều, không nghĩ tới vì một người ngoài, nàng lại thương tâm đến như vậy, hắn càng nghĩ càng giận, bất quá lúc này, không nên chọc giận mẫu hậu mới là chuyện quan trọng hơn, chờ cái lão hòa thượng kia chết đi đã.
“Được rồi, mẫu hậu, nhi thần sẽ nghĩ biện pháp, mẫu hậu yên tâm đi, nhi thần cần phải trở về, nếu có người phát hiện, vậy chẳng phải kiếm củi ba năm bị thiêu một giờ sao.”
Bắc Tân vương đi tới bên cạnh thái hậu trấn an, khi bà đang bị thất thần tuyệt vọng, lời của hắn làm cho thái hậu tựa như một người sắp chết đuối vớ được nhánh cây cứu mạng, hai tròng mắt hằn tia máu mọc lên hi vọng: “Mạch nhi, mẫu hậu chờ tin tức của ngươi, ngươi mau trở về đi thôi, trở về đi.”
“Dạ, mẫu hậu bảo trọng thân thể, nhi thần đi về trước.”
Đôi mắt Bắc Tân vương chợt lóe ra ánh sáng ác độc rồi nhanh chóng biến mất, khóe môi hiện lên nụ cười lạnh lùng, cùng thái hậu nói lời từ biệt, ly khai Quảng Dương cung, trở về Bắc Tân vương phủ…
Giờ Dậu, trên trời đã bao phủ mưa phùn tối tăm.
Trong ngoài Lưu Ly cung đều sáng như ban ngày, ngoài cửa điện, trên thềm đá, dưới hành lang đều đứng rất nhiều thái giám cùng cung nữ, dẫn đầu chính là tổng quản thái giám A Cửu, mọi người thở cũng không dám thở mạnh, hoàng thượng ở bên trong đã một canh giờ, bây giờ còn không có động tĩnh, ngay cả bữa tối cũng không ăn.
A Cửu xoa xoa tay dạo bước qua lại trước cửa điện, đang suy nghĩ biện pháp để đi vào nhìn một cái thì chợt nghe thái giám phía sau kêu một tiếng: “Tân Nguyệt cô nương?”
Đèn cung đình chiếu xuống, Tây Môn Tân Nguyệt lã lướt phong tư, mặc một bộ váy mỏng màu hồng phấn, trên vai khoác một áo choàng hồng thêu hàn mai, cả người cực kỳ quyến rũ, đang dẫn một thiếp thân thị nữ, thướt tha đi tới, nhìn thấy A Cửu đăm đăm nhìn nàng, liền mím môi cười mang theo tư thái động lòng người mở miệng.
“Tân Nguyệt tham kiến A Cửu công công.”
“Không dám, đứng lên đi, không biết Tân Nguyệt cô nương khuya như vậy tới đây làm gì?”
A Cửu phục hồi tinh thần lại, nữ nhân trong cung này thực sự là một người so với một người thì càng đẹp hơn, Tây Môn Tân Nguyệt cùng hoàng hậu nương nương khi so sánh, hai người đều các hữu phong tư. Nương nương tựa như hàn mai ngạo nghễ, mà Tân Nguyệt cô nương thì giống như một đó thủy tiên trong nước, về phần quý phi nương nương, lại mang một phong thái khác nữa.
“Tân Nguyệt có việc cầu kiến hoàng thượng.”
Tây Môn Tân Nguyệt tiếng nói vừa dứt, A Cửu cũng có một ít hứng thú, bởi vì hắn đang suy nghĩ biện pháp để đi vào gặp hoàng thượng? Hoàng thượng ngay cả bữa tối cũng chưa từng dùng, cũng không cho người ta đi vào, nếu là Tân Nguyệt cô nương có việc cầu kiến hoàng thượng, đúng lúc hắn có thể đi vào bẩm báo.
“Được, Tân Nguyệt cô nương xin chờ một chút, tiểu nhân sẽ đi vào bẩm báo.”
A Cửu khách khí trả lời, kỳ thực hắn đã nhìn ra, Tây Môn Tân Nguyệt này là một nhân vật lợi hại, tâm kế chỉ sợ so với hoàng hậu nương nương không thua kém bao nhiêu, sau này nếu được vào cung, cũng là một chủ tử lợi hại, vì thế hắn vẫn nên cẩn thận một chút, đừng đắc tội nàng, nữ nhân đều là người thù dai.
“Làm phiền A Cửu công công.” Tây Môn Tân Nguyệt không chỉ người đẹp, ngay cả thanh âm đều uyển chuyển êm tai, chỉ có mấy câu như vậy, truyền vào trong lổ tai của thái giám ngoài cửa điện, mỗi người đều có một cảm giác tê dại, lâng lâng, Tây Môn Tân Nguyệt cùng hoàng hậu nương nương thật sự là trái ngược, hoàng hậu nương nương quanh thân lạnh lùng, chỉ liếc mắt một cái liền làm cho người ta không dám xem thường, mà Tây Môn Tân Nguyệt thì nhu mềm như nước, làm cho người ta càng muốn nhìn, càng muốn dựa vào được gần hơn một tí.
Trên đại điện, hoàng thượng vẫn còn duy trì tư thế lúc trước, không có nhúc nhích, hai mắt khẽ nhắm, lông mi thật dài tạo thành bóng râm trên mặt, có thể làm hắn ấm áp ôn nhuận như ngọc.
Nghe được ngoài cửa đại điện truyền vào tiếng bước chân, hắn đột nhiên mở mắt ra, cặp mắt kia như nước biển sâu không lường được, mang theo sát khí băng hàn khiếp người bắn qua, lạnh lùng lên tiếng: “Chuyện gì?”
“Hoàng thượng, Tây Môn Tân Nguyệt cầu kiến?”
A Cửu cung kính bẩm báo, đối với sát khí băng hàn như vậy của hoàng thượng, hắn cũng không cảm thấy sợ hãi, bởi vì hắn biết hoàng thượng không phải là hôn quân tùy tiện giết người, chỉ cần không chống đối và chọc giận hắn, thì hoàng thượng sẽ không tùy tiện động sát khí.
“Nàng? Chuyện gì?”
Mộ Dung Lưu Tôn nhíu mày, đối với Tây Môn Tân Nguyệt, hắn không có quá nhiều ấn tượng, chỉ nhớ rõ nữ nhân này là tay đánh đàn rất hay, hắn cũng không có hứng thú để biết thêm gì về nàng. Không biết đã trễ thế này, nàng tới làm gì? Đôi mắt hắn đượm vẻ không vui.
“Nàng nói có việc cầu kiến hoàng thượng.”
“Tốt, để cho nàng đi vào đi, ” Mộ Dung Lưu Tôn chậm rãi mở miệng, hắn cũng muốn nhìn xem nữ nhân này muốn giở trò gì, mà dám chạy đến Lưu Ly cung gặp hắn, nữ nhân này thật là to gan, dám ở trong lúc này làm phiền hắn, nếu như không có chuyện gì quan trọng, thì đừng trách hắn không nể tình? Những mũi nhọn lạnh giá lóe lên trong ánh mắt Mộ Dung Lưu Tôn.
“Dạ, hoàng thượng.”
A Cửu trong lòng run lên, ánh mắt của hoàng thượng vừa rồi không phải là điềm tốt nha, Tây Môn Tân Nguyệt kia tốt nhất là thật sự có chuyện trọng yếu phải tìm hoàng thượng, bằng không sẽ tự rước họa vào thân, hoàng thượng hiện tại tâm tình rất tệ, nếu như chọc giận hắn, nhẹ thì bị đem đuổi ra cung, còn nặng thì khó nói à.
Ngoài cửa điện, dáng vẻ yểu điệu của Tây Môn Tân Nguyệt, dẫn không thay đổi, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh, nàng đang liều mạng đánh cuộc, không biết hoàng thượng có muốn gặp nàng hay không, chỉ cần chịu gặp nàng thì sẽ thuận lợi, sợ nhất chính là không gặp, không gặp liền vô kế khả thi.
Bất quá sự lo lắng của nàng là dư thừa, A Cửu công công đã đi ra, cung kính mở miệng: “Tân Nguyệt cô nương, mời vào đi, hoàng thượng bảo ngươi đi vào trong.”
“Hoàng thượng, hắn có khỏe không?” Tây Môn Tân Nguyệt nhắc kéo làn váy lên, mềm mại yêu kiều nhìn A Cửu, câu hỏi kia là hỏi có kỹ xảo, hơn nữa nói chuyện với tư thái tựa như đang hờn dỗi, mặc dù A Cửu là một thái giám, nhưng mà trời sinh vẫn là người thương hương tiếc ngọc.
“Tân Nguyệt cô nương cần phải có chuyện quan trọng, bằng không…”
A Cửu không nói tiếp, nhưng kẻ thông minh như Tây Môn Tân Nguyệt làm sao mà không hiểu lời nói của A Cửu, hoàng thượng hiện tại tâm tình không tốt, cho nên tốt nhất nàng thật sự có chuyện quan trọng cần tìm hắn, bằng không chỉ là tự mình chuốc lấy đau khổ, Tây Môn Tân Nguyệt mím môi cười, đáy lòng âm thầm suy nghĩ, hoàng thượng là vì nữ nhân kia mà sốt ruột? Hay bởi vì chuyện khác.
“Tạ ơn A Cửu công công.”
Hai người nói xong thì bước vào đại điện xa hoa lộng lẫy, bốn góc đều treo dạ minh châu, ánh sáng phát ra sinh động chói lọi, làm cho tất cả vật thể trong đại điện đều giống như bị phủ một tầng sa mỏng, càng tăng thêm vài phần cảm giác thần bí hoa lệ, bên trong kim đỉnh đốt long tiên hương, mùi vị dễ ngửi vô cùng.
Tây Môn Tân Nguyệt không dám tùy ý quan sát, chỉ sơ sài nhìn lướt qua, vội vàng dẫn thiếp thân tỳ nữ Liên Yên, quỳ xuống dập đầu ra mắt hoàng thượng
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]