Chương trước
Chương sau
Thời cơ tốt nhất đã trôi qua, người nọ ảo não, công lao thật vô bổ.

Mộc Thanh Dao vọt tới, một tay đỡ lấy Xuân Hàn, đè nén thanh âm làm nó bị cắt thành vài đoạn: “Xuân hàn? Ngươi? Đây là tội gì? Lúc đầu không phải đã cho ngươi rời cung rồi sao?”

Xuân Hàn sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, y phục thái giám cũng dính đầy máu, thân thể khẽ động, ho khan hai tiếng, từng ngụm máu lớn lại tràn ra, ánh mắt của hắn có chút rời rạc, chậm rãi mở miệng: “Nương nương, xin lỗi, ta không muốn phụ lòng người, thế nhưng muội muội của ta tiểu Nhu đang ở trong tay họ, xin nương nương chiếu cố nàng, được không?”

“Được, ta đáp ứng ngươi.” Mộc Thanh Dao ánh mắt như có vật gì đâm vào rất đau, nguyên lai Xuân Hàn lúc đầu hành xử như vậy thật sự là có nỗi khổ, nàng không nên trách hắn.

“Nương nương —— xin lỗi ——, kẻ giết người chính là Tần Hạo.” Xuân Hàn nói xong, dùng sức thở dốc, hơi thở bị ngăn không lên được, liều mạng tắt thở, Mộc Thanh Dao lắc hắn: “Xuân Hàn, Xuân Hàn.”

“Nguyệt —— Giác —— tự ——” Xuân Hàn lưu lại ba chữ này rồi không phát ra một điểm âm hưởng nào nữa, hắn đã chết, làn váy màu trắng của Mộc Thanh Dao bị nhuộm  khắp nơi đều là máu, lạnh lùng đứng lên, nhìn giữa đường còn vài người cuối cùng vẫn đang tranh đấu, cả người nàng nhảy dựng lên giống như điên rồi, lòng bàn tay vừa mở ra thẳng tắp đánh về phía Tần Hạo, tên hỗn đản này không chỉ làm nhục Thanh Hương, hiện tại lại giết Xuân Hàn, mặc dù biết chính mình có khả năng đánh không lại hắn, thế nhưng nàng vẫn là muốn liều mạng đâm một kích.

Những thị vệ còn lại tới đối phó với mấy người hắc y nhân, mà Hoa Ly Ca cùng Băng Tiêu không dám để cho nương nương có chút tổn thương nào, bởi vậy ba người đồng thời tấn công Tần Hạo, nam nhân này tuy rằng võ công cao cường, nhưng không phải đối thủ của ba người, trong đó còn có đấu pháp hỗn tạp mang theo vẻ điên cuồng, hoàn toàn không có lý tính của Mộc Thanh Dao, hắn rất nhanh liền bị áp đảo, Mộc Thanh Dao nhảy lên, đoạt lấy nhuyễn kiếm trong tay Mạc Sầu, một kiếm đâm qua, lệch khỏi quỹ đạo trái tim hai phân, không phải là không muốn giết hắn, mà là vẫn chưa tới lúc hắn chết, nàng muốn đem hắn giao cho một người.

“Tần Hạo, kẻ đáng chết này, ngươi làm nhục Thanh Hương, giết Xuân Hàn, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Mộc Thanh Dao thở phì phò, cầm kiếm trong tay dùng sức đâm về phía trước thêm một ít, Tần Hạo đau đến ngũ quan trên mặt đều nhăn lại với nhau, hai mắt một mảnh huyết hồng, kiếm trong tay ầm một tiếng rơi trên mặt đất, thân thể  nhịn không được ngã quỳ trên đất, máu ở trước ngực theo kiếm tràn ra ngoài, rơi trên mặt đất, từng giọt từng giọt, càng ngày càng nhiều.

Lúc này, những người áo đen kia, toàn bộ đều chết hết, trên đường cái, khắp nơi là huyết khí nhiễm đỏ cả con đường.

Tiếng vó ngựa vang lên, từ đàng xa rất nhanh chạy tới một đội quân mặc khôi giáp thiết kỵ, bao quanh vây lấy bọn họ, đúng là quân phòng giữ kinh thành, người dẫn đầu lãnh chìm mở miệng: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Hoa Ly Ca lạnh lùng giương lên lệnh bài trong tay, tướng lĩnh phòng vệ sợ hãi ôm quyền: “Thuộc hạ đáng chết.”

“Đem những thích khách toàn bộ khiêng xuống đi chôn.”

“Dạ, Hoa thống lĩnh.” Những người đó ứng một tiếng, liền xoay người xuống ngựa, cung kính chờ đợi dưới ngựa.

Hoa Ly Ca cùng Băng Tiêu mời Mộc Thanh Dao lên liễn xa, Mộc Thanh Dao lạnh lùng mệnh lệnh Hoa Ly Ca: “Hậu táng Xuân Hàn, đem Tần Hạo  mang về phủ thừa tướng cho bản cung.”

Nàng muốn đích thân đem hắn giao cho nhị tỷ, để cho nhị tỷ xử trí nam nhân đã làm nhục sự thuần khiết của nàng.

Gió nhẹ thổi qua, không khí giết chóc đã phân tán đi, chỉ còn lại mùi máu tanh  khắp bầu trời, Mạc Sầu đứng ở bên người chủ tử, nhìn khuôn mặt tươi đẹp lạnh lùng của nàng, đôi mắt u ám bao phủ một tầng sương mù, Mạc Sầu vươn tay đỡ lấy thân thể của nàng: “Chủ tử, trở về đi.”

“Được.” Bước lên liễn xa, bên trong xe, Mai Tâm lệ đã rơi đầy mặt nhìn thân hình Xuân Hàn bị người ta giết chết nằm yên tĩnh trên mặt đất, vốn Xuân Hàn có thể sống rất tốt, nhưng bây giờ hắn đã chết, thì ra hắn thật sự có nỗi khổ tâm, vì sao không chịu nói cho nương nương biết?

“Khởi hành.” Liễn xa chậm rãi chuyển động, Hoa Ly Ca dặn tướng lĩnh phòng vệ đem Xuân Hàn an táng cho tốt, dẫn thị vệ nhảy lên ngựa, Băng Tiêu cũng đi theo phía sau, đội người đông đảo hướng về phủ thừa tướng từ từ mà đi.

Trong liễn xa, Mộc Thanh Dao quanh thân lạnh lùng, không hề nhúc nhích, nguyên lai có một số việc, không phải vấn đề có làm hay không, mà là nhất định phải làm, những tử sĩ này là từ nơi nào tới? Tử sĩ giống như vậy cần phải dùng mười đến hai mươi năm để bồi dưỡng, vô máu vô tình, đem bọn họ đặt ở trong một không gian bị phong bế để huấn luyện, không có thất tình lục dục, không có bất kỳ hoài niệm nào, họ chỉ là một vũ khí giết người mà thôi, đây không phải là việc mà người bình thường có thể bồi dưỡng ra được, là ai có thể phái ra tử sĩ đến ám sát nàng?

Nàng đang ngăn trở đường đi của ai, câu nói cuối cùng của Xuân Hàn, Nguyệt Giác Tự là có ý gì?

Núi Hương Hoa, Nguyệt Giác Tự, nàng đã đi qua một lần, nàng ở chổ đó, đã gặp được Bắc Tân vương, trong chuyện này rốt cuộc có điều gì liên quan, chẳng lẽ tử sĩ hôm nay là do Bắc Tân vương phái đến, nếu như Bắc Tân vương có thể phái được tử sĩ đến, chứng tỏ hắn là một cao thủ rất lợi hại, thế nhưng vì sao lại là tay trói gà không chặt, mà nàng cũng đã thử qua hắn, thật không có nội lực.

Mộc Thanh Dao mạch suy nghĩ vẫn bị đứt quãng, cuối cùng thì liễn xa ngừng lại.

Chỉ nghe được ở bên ngoài rèm kiệu, tiếng hô vang như sấm: “Chúng thần cung nghênh hoàng hậu nương nương thánh giá.”

Nguyên lai đã tới phủ thừa tướng rồi, Mai Tâm cùng Mạc Sầu thu lại sự thương tâm trong lòng, vén rèm xe lên, dẫn đầu bước xuống liễn xa, một phải một trái hô lên: “Nương nương, mời xuống xe.”

Mộc Thanh Dao chưa xuống xe, liền nhìn thấy ngoài cửa lớn Mộc phủ một tầng người quỳ đông nghịt, dẫn đầu chính là đương triều tả thừa tướng Mộc Ngân, cũng chính là thừa tướng phụ thân của nàng, một tháng không gặp, thừa tướng phụ thân tựa hồ vẫn bộ dáng vẫn như vậy, chỉ là cảnh tượng đã đổi thay, hiện tại hắn làm phụ thân khi nhìn thấy nữ nhi của mình cũng phải hành lễ, bởi vì nàng là đương triều quốc mẫu, hoàng hậu nương nương, lần này về phủ thăm viếng, lễ không thể bỏ.

Thanh âm lành lạnh như chuông bạc từ trong liễn xa bay ra ngoài: “Đứng lên đi.”

“Tạ ơn hoàng hậu nương nương.” mọi người trong Mộc gia đều khuôn phép cũ, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, tuyệt đối không tiến lên một bước, tạ ơn hoàng ân, cả nhà chia ra đứng ở hai bên, Mộc Thanh Dao dịnh tay Mạc Sầu bước xuống liễn xa, chỉ thấy trên khuôn mặt thanh lệ của nàng bao phủ một tầng sương, một thân cung y màu trắng, lúc này dính đầy màu đỏ của vết máu mang theo thị sát khác thường.

Mộc thừa tướng vừa nhìn thấy hình dạng của nữ nhi, lập tức thần sắc kinh hãi, ba bước tiến lên, trong thanh âm từ ái đã pha lẫn run rẩy: “Nương nương, đã xảy ra chuyện gì?”

“Vào chính sảnh nói chuyện đi.” Mộc Thanh Dao chậm rãi lên tiếng, đứng ở cửa phủ nói chuyện có nhiều điều bất tiện, thanh âm của nàng bình tĩnh làm Mộc thừa tướng phục hồi tinh thần lại, lập tức cung kính mở miệng: “Hoàng hậu nương nương mời.”

Mộc thừa tướng tự mình dẫn nữ nhi hướng chính sảnh Mộc phủ mà đi.

Mộc Thanh Dao đạp trên con đường đá quen thuộc, lúc này trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, mặc dù mới tiến cung có một tháng, nhưng giống như đã trãi qua nhiều năm, cảm giác này có bao nhiêu đau thương khó chịu không thể nói rõ, trước đây nàng cảm thấy Mộc phủ rất khó chịu, nhưng lúc này lại cảm thấy nó đặc biệt thân thiết, những người trong Mộc phủ so với hoàng cung,  thật là người lớn so với con nít, nhiều nhất là họ chỉ lục đục với nhau mà thôi, làm gì có chuyện muốn mạng của người khác đâu.

Chính sảnh Mộc phủ, Mộc Thanh Dao ngồi ở vị trí chủ tọa, Mộc Ngân ngồi bên cạnh, những người khác thì đều đứng.

Mộc Thanh Dao ngẩng đầu, quét mắt liếc nhìn Mộc đại phu nhân cùng Mộc Nhị phu nhân một cái, lúc này trên khuôn mặt đều là thiện ý, không còn tàn ác như lúc trước, Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương cũng đứng ở một góc, chỉ thấy Mộc Thanh Châu đã tu dưỡng tính tình không tệ, sắc mặt hồng nhuận rất nhiều, nhưng Mộc Thanh Hương lại có chút trầm mặc, sắc mặt tái nhợt, tựa hồ vẫn đang mang theo khúc mắc trong lòng, cả người hốt hoảng, bất quá Mộc Thanh Dao nhìn ngôn hành cử chỉ của nàng đều đã bình thường nhiều lắm.

“Các ngươi đều ngồi xuống đi, người một nhà không cần khách khí như vậy.”

Đại phu nhân cùng Nhị phu nhân vừa nghe lời nói của Mộc Thanh Dao tuy rằng lạnh nhạt, nhưng rất hòa khí, trong lòng tảng đá cũng để xuống, chậm rãi thi lễ: “Tạ ơn hoàng hậu nương nương, lần này Thanh Châu cùng Thanh Hương có thể xuất cung, ít nhiều đều nhờ nương nương.”

Xem ra Mộc Thanh Châu đã đem chuyện trong cung đều nói cho mẫu thân mình biết, bởi vậy hai vị phu nhân khúc mắc đối với Thanh Dao đã cởi ra, nên lúc này đặc biệt thân thiết.

“Đại nương cùng Nhị nương quá khách khí.” Mộc Thanh Dao nhàn nhạt xua tay, kỳ thực các nàng là bị nàng liên lụy, trong phòng khách mọi người đang nói chuyện, ngoài cửa có tiểu nha đầu không ngừng ngoắc tay, Mộc Thanh Dao thấy Mai Tâm cứ xoay đầu ra bên ngoài đối đáp thăm dò, biết nàng muốn cùng Tiểu Liên trò chuyện, liền phất phất tay: “Ngươi đi ra ngoài cùng các nàng chơi một chút đi, Mạc Sầu cũng cùng đi ra ngoài đi.”

“Dạ, nương nương.”

Hai nha đầu rời khỏi, hạ nhân trong chính sảnh  cũng lui ra ngoài, chỉ có Mộc phủ người một nhà ngồi nói chuyện.

Mộc Thanh Dao nâng lên chén trà, khẽ nhấp một ngụm, nhìn Mộc thừa tướng: “Phụ thân có khỏe không?”

“Khỏe, khỏe, nhờ phúc của nương nương, cả nhà đều tốt, hiện tại Thanh Châu cùng Thanh Hương có thể trở về đến nhà, nương nương cũng yên tâm đi, các nàng không có việc gì.” Lần này đại nữ nhi cùng nhị nữ nhi tiến cung, gặp phải tổn thương nặng nề như vậy, Mộc Ngân trong lòng không phải là không có phẫn hận, thậm chí muốn vào cung đi tìm thái hậu tính sổ, thế nhưng thái hậu sao lại thèm để ý đến hắn, nếu quả thật hắn làm như vậy, chỉ càng đào sâu vết nứt giữa Mộc gia cùng Sở gia mà thôi, đối với nương nương càng bất lợi hơn.

“Vậy là tốt rồi.” Mộc Thanh Dao gật đầu, nhìn các nàng vẫn khỏe, trong lòng lại kỳ dị nhẹ nhõm rất nhiều, hiện tại nàng không muốn có thêm người vì mình mà chết, như thế thì nàng không có cách nào thừa nhận được.

“Dao nhi ở trong cung an tâm đi, không nên nghĩ đến chuyện trong phủ, phụ thân không có việc gì.”

Mộc Ngân biết nữ nhi sẽ lo lắng cho hắn, vội an ủi nàng, Mộc Thanh Dao cười, một phòng khách tràn đầy hòa khí, ôn hòa ấm ám, đây mới thực sự là người một nhà.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên thanh âm của thị vệ Hoa Ly Ca: “Nương nương, Tần Hạo trước mắt sợ không qua được, nương nương tính làm sao bây giờ?”

“Đem hắn mang vào.” Mộc Thanh Dao lạnh lùng mệnh lệnh, Hoa Ly Ca lĩnh mệnh rời đi, trong phòng của Mộc phủ, cả nhà đều nhìn nương nương, không biết nương nương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà trên y phục đều là vết máu loang lổ, nhìn thấy mà giật mình, làm cho người ta thấy kinh hãi đảm chiến, chẳng lẽ gặp phải thích khách?

“Dao nhi, ngươi rốt cuộc bị làm sao vậy?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.