Hình bộ thượng thư vội vàng đứng lên hành lễ, chờ hoàng thượng hạ chỉ.
“Lập tức ghi lại thành án quyển, áp giải Cơ vương gia trở về Đan Phượng quốc, giao cho nữ hoàng bệ hạ của hắn xử trí.”
“Thần lĩnh chỉ, hoàng thượng.” Hình bộ thượng thư nhận chỉ, trong lòng một tảng đá lớn đã để xuống, cuối cùng cũng rửa tội danh cho Nam An vương, tuy rằng còn có một hung thủ chưa bắt được, nhưng thần sắc của hoàng thượng không còn hung tàn cuồng bạo như lúc trước, xem ra đầu của hắn không cần dọn nhà, việc này đều nhờ có hoàng hậu nương nương, nàng giống như phụ mẫu tái sinh của hắn.
Hoàng thượng tiếng nói vừa dứt, Mộc hoàng hậu ngồi ở bên cạnh hắn, vẻ mặt bí hiểm mở miệng.
“Chờ một chút, đừng quên mang theo ngũ quốc sứ thần, bằng không Đan Phượng nữ hoàng làm sao tin lời nói một bên của Huyền Nguyệt chúng ta đây?”
Tiếng nói sắc bén của Mộc Thanh Dao, có thể làm cho mặt mũi của ngũ quốc sứ thần toàn bộ mất hết, không nghĩ tới một đám nam nhân lại không đấu thắng một con nhóc, thực sự là mất mặt a, mất mặt, thừa tướng Vạn Hạc quốc nét mặt già nua đen lại, không rên một tiếng, những sứ thần khác cũng trầm mặc không nói gì.
Lần này đi sứ Huyền Nguyệt, thực sự là mất người mất lợi.
Án mạng của hoàng thái nữ, rốt cuộc chân tướng cũng đã sáng tỏ, Cơ vương gia đem tất cả đều nói rõ ràng, Nam An vương được thả ra.
Mặc dù vẫn có một người chưa bắt được, nhưng nó đã khắc sâu trong lòng của Huyền đế, người hạ độc thủ là một khối u ác tính, chưa trừ diệt được, hắn nhất định phải tra cho ra đến tột cùng là ai động tay động chân, mâu quang u ám khó hiểu quét nhìn về phía sắc mặt tái nhợt của Bắc Tân vương, chỉ mong không phải là hoàng đệ mới tốt, bằng không đừng trách hắn thủ đoạn độc ác…
Lưu Ly cung, bên trong cung điện to lớn một mảnh yên tĩnh, xử lý xong án mạng hoàng thái nữ bị giết, hoàng thượng cuối cùng cũng yên tâm một ít, cả người nghiên qua một bên long ỷ.
A Cửu đưa mọi người lui ra, liền đi tới bẩm báo.
“Hoàng thượng, Bắc Tân vương gia cầu kiến.”
Thân hình ngồi ở trên cao vẫn chưa động, đôi mài như ngọn núi hẹp dài nhướng lên, trong đôi mắt từng con sóng bắt đầu khởi động: “Hắn vào chưa?”
“Không có, vẫn chờ hoàng thượng triệu kiến.”
“Cho hắn vào đi, ” Mộ Dung Lưu Tôn phất phất tay, hắn cũng đang muốn nhìn, đến tột cùng có phải Bắc Tân vương ngầm ra tay hay không, nếu quả thật là hắn ra tay, như vậy võ công của hắn cực cao, hơn nữa tâm kế kinh người…
“Dạ, hoàng thượng.” A Cửu lên tiếng trả lời, phân phó tiểu thái giám canh giữ ở trong đại điện, nhanh đưa Bắc Tân vương gia tiến vào, tiểu thái giám phi thân đi ra ngoài, rất nhanh liền nhìn thấy bóng dáng Bắc Tân vương.
Chỉ thấy thân hình hắn gầy yếu, sắc mặt tái nhợt, mặc một bộ mãng bào màu lam nước biển, không biết do áo choàng quá lớn, vẫn vóc người vô cùng gầy yếu, theo từng bước đi của hắn, áo choàng lắc lư trái phải, trống trơn lỏng lẻo, làm cho lòng người dâng lên vẻ chua xót khổ sở.
“Thần đệ tham kiến hoàng thượng.”
Bắc Tân vương cung kính hành lễ, Huyền đế vung tay lên, tiếng nói kiên quyết mang vẻ vui mừng: “Bình thân, ban thưởng tọa.”
“Thần đệ không dám.” Bắc Tân vương đứng dậy, vẫn chưa đi qua một bên ngồi xuống, mà chân thành mở miệng: “Lần này vụ án hoàng thái nữ bị giết, thần đệ không thể trốn tránh trách nhiệm, hoàng thượng mệnh lệnh thần đệ chiêu đãi lục quốc sứ thần, không nghĩ tới lại phát sinh chuyện tình lớn như vậy, xin hoàng thượng trách phạt.”
“Bắc Tân vương không cần lo lắng, việc này là trách nhiệm của bộ binh cùng thị vệ trong cung, Bắc Tân vương tay là kẻ trói gà không chặt, lần này chiêu đãi có thể nói đã tận tâm, đâu có gì đáng trách.”
Mộ Dung Lưu Tôn đôi mắt đen sâu thẳm, nụ cười quyết đoán lạnh lùng, thanh âm từ tính quỷ mị vang lên trên đại điện.
“Thần không dám.” Bắc Tân vương cúi đầu, Mộ Dung Lưu Tôn nhìn hắn sắc mặt tái nhợt giống như sẽ nhanh chóng bất tỉnh, bất kể là giả, hay là thật, hiện tại hắn cũng không nghĩ truy cứu, bởi vì chuyện của Nam An vương, hắn mệt chết đi được, muốn nghỉ ngơi một chút, về phần những chuyện khác, sau này hãy nói đi.
“Bắc Tân vương trở về đi, trẫm mệt mỏi.”
“Dạ, hoàng thượng, thần đệ xin cáo lui.” Bắc Tân vương cúi đầu lĩnh mệnh, chậm rãi lui ra bên ngoài, Mộ Dung Lưu Tôn lạnh nhạt liếc nhìn bóng lưng của hắn, thanh âm bên trong vang lên, A Cửu lĩnh mệnh, cung kính đem Bắc Tân vương đưa ra ngoài.
Mộ Dung Lưu Tôn hai tròng hàn khí chói lọi, nhẹ u ám, sâu không lường được, khóe môi lộ nụ cười tà mị âm ngoan, tựa như Tu La của bóng đêm, mặc dù cho tới nay hắn vẫn không bắt được nhược điểm của Bắc Tân vương, nhưng khi nhìn hắn ta quá mức thận trọng và cẩn thận, trong đầu của hắn luôn luôn có bóng đen không giải tỏa được.
Bắc Tân vương hiện nay là con trai ruột của thái hậu, thái hậu nương nương lúc ban đầu chủ trương lập Bắc Tân vương làm thái tử, là phụ hoàng vẫn kiên trì lập hắn làm thái tử, cũng nhắc nhở hắn phải thống nhất thất quốc, bởi vì phụ hoàng tin ánh mắt của mình không có sai, Tôn nhi có năng lực để thống nhất thất quốc.
Về phần Mộ Dung Lưu Tôn vì sao phải phòng bị Bắc Tân vương như vậy, hoàn toàn là vì thái hậu nương nương, bởi vì năm đó mẹ đẻ hoàng thượng Lý hoàng hậu tự dưng bị người ta hại chết, khi hắn còn nhỏ cũng nhiều lần bị người thương tổn, cuối cùng phụ hoàng phải đưa hắn đi Thiên Sơn học nghệ, mới tránh được kiếp này.
Từ sau khi hắn lên ngôi, Sở gia trông coi phân nửa binh quyền Huyền Nguyệt, vì thế hắn kiêng kỵ thái hậu đồng thời cũng hoài nghi dụng tâm của nàng, mới đối với Bắc Tân vương phòng rồi lại phòng, vô luận như thế nào hắn cũng không tin bọn họ không có động cơ mờ ám, nếu như thật không có tư tâm, vì sao Sở gia lại nắm hơn một nửa binh quyền không buông ra, mà Mộc gia khi hắn vừa đăng cơ, liền đem binh quyền giao vào tay của hắn.
Sớm hay muộn chỉ sợ binh quyền toàn bộ sẽ rơi vào tay Sở gia, vì thế trước khi lâm chung, phụ hoàng đã đem binh quyền phân thành hai, như vậy ai cũng không thể làm bậy, hi vọng chờ hắn đủ lông đủ cánh, thu hồi lại binh quyền, hắn hiểu rõ dụng tâm của phụ hoàng, vì thế hắn không giờ khắc nào quên đi sứ mệnh trên người.
Một là điều tra rõ mẫu hậu năm đó vì sao mà chết, hai, nắm lại binh quyền của Sở gia, nếu như Bắc Tân vương có lòng mưu phản, cũng đừng trách hắn thủ đoạn độc ác, ba, thống nhất thất quốc, bởi vì điều này, nên hắn so với người thường phải nhìn xa trông rộng hơn, phải suy nghĩ đến nhà cùng quốc, còn phải chú ý đến quốc cùng quốc giữa lúc hòa bình, thái hậu mới không có cơ hội làm bậy, nàng trên danh nghĩa là dưỡng mẫu của hắn, nếu như không có lý do liền trừng trị thái hậu nương nương, người trong thiên hạ sẽ thế nào mà nhìn hắn, còn có thể tin phục hắn sao? (TT: tội nghiệp ca, một mình gánh vác nhiều quá)
Đến lúc đó làm sao thống nhất thất quốc, thiên hạ nhất thống, dân lớn như trời, không có dân tồn tại, làm gì có hoàng tồn tại?
Mộ Dung Lưu Tôn tâm tư cuồn cuộn, nghĩ nghĩ, lại nghiên người tựa vào long ỷ mà ngủ, A Cửu đi tới, cẩn thận từng li từng tí cầm tấm chăn mỏng đắp lên cho hoàng thượng, hoàng thượng đang ngủ, hoàn mỹ tựa như một bức họa, da thịt trắng noãn nhẵn nhụi, mài hẹp dài, lông mi dài và dày, che lấp ánh mắt sáng như sao thâm sâu khó lường, mũi cao thẳng, đôi môi hơi mỏng tản mát ra nhàn nhạt màu hồng phấn, mê người cực kỳ….
Quảng Dương cung.
Sáng sớm đã có khí lạnh phủ xuống, từng trận gió lạnh thổi vào, trong cung điện rộng lớn, một chút thanh âm hơi thở người cũng không có.
Thái hậu nương nương đang ngồi trên cao, hé ra gương mặt đẹp đẽ quý phái lúc này đã nhanh chóng đen lại, sáng sớm hôm nay nàng mới nhận được tin tức, toàn bộ sứ thần đã rời khỏi Huyền Nguyệt quốc, hoàng thái nữ dĩ nhiên bị Cơ Tuyết giết chết, mà Nam An vương lại được thả ra, chuyện lớn như vậy vì sao không ai đến bẩm báo với nàng?
“Tiểu Lý tử, Hoạ Mi của Phượng Loan cung đâu? Nô tài kia như thế nào lại không truyền tin qua đây?”
Lý công công run rẩy lo sợ đi tới, cẩn thận đáp lời: “Bẩm thái hậu nương nương, Hoạ Mi đã mất đi tin tức, tiểu nhân một mực tìm nàng, thế nhưng chưa từng thấy bóng dáng của nàng cùng tiểu Thu, nghe nói Phượng Loan cung đã thay đổi nữ qua, là một tiểu cung nữ tên Y Vân”
“Cái gì? Này là chuyện khi nào?”
Thái hậu tức giận đến nhanh chóng động kinh, nặng nề vỗ bàn trà bên người, phẫn nộ quát: “Vì sao ai gia lại không biết chuyện này?”
“Tiểu nhân cũng là vừa mới nhận được tin tức, hình như là chuyện ba ngày trước, Phượng Loan cung bên kia, bây giờ một chút tin tức cũng không biết được.” Lý công công cẩn thận mở miệng, thái hậu nương nương nhanh chóng nổi trận lôi đình, đôi mắt khủng bố đầy tơ máu, lần lượt thay đổi phức tạp, vẻ mặt đúng là kinh người, hắn phải cẩn thận hơn nữa mới được.
“Vậy Hoạ Mi cùng tiểu Thu hiện tại ở chỗ nào?”
“Tiểu nhân đang phái người điều tra.” Lý công công gật đầu như bằm tỏi, một chút cũng không dám khinh thường, ánh mắt của thái hậu nương nương hung tàn như muốn giết người.
“Phế vật.”
——-
Vậy là kết thúc vụ án của Nam An vương, cũng hết chương 72. các nàng thử đoán xem ai là đồng phạm của Cơ Tuyết để giá họa cho Nam An vương?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]