Chương trước
Chương sau
Trên phòng Bạch Sở Kiều cũng chớp chớp mắt tỉnh dậy, nhìn lại trên giường thì người đã đi đâu mất cửa phòng bị mở ra cô nghĩ hẳn là hắn đã tỉnh dậy và đang ở dưới lầu rồi.

Lãnh Ngạo Đông vừa uống thuốc xong thì liền lái xe đến công ty, Bạch Sở Kiều ngạc nhiên hỏi

"anh ta bị sốt cao như thế lại còn đến công ty làm việc sao..".

Quản gia thở dài trả lời: "thiếu phu nhân có lẻ cô chưa biết..thiếu gia trước giờ muốn làm gì thì ngay cả Lãnh lão gia gia cũng cảng nổi..cậu ấy muốn đến công ty tôi cũng không khuyên nổi cậu ấy".

Bạch Sở Kiều vừa nghe dứt lời ông nói thì đi nhanh về phòng thay đồ rồi lái xe đến công ty ngay. Hắn vẫn chỉ mới tỉnh làm sao mà khoẻ hẳn để đi làm chứ, nếu giữa chừng đang họp mà ngất xỉu thì sao...

Tập đoàn L.R - Lãnh Thị.

Bạch Sở Kiều không cần nói gì bảo vệ vừa nhìn cô đã nhiệt tình mở cửa cho cô vào ngay, quầy lễ tân cũng vậy không gây khó dễ gì cho cô cả.

Lâm Triết từ thang máy gần đó đi ra nhìn thấy cô thì hoảng cả người chạy vội lại

"thiếu..thiếu phu nhân cô đi đâu vậy".

Bạch Sở Kiều cứ đi thẳng đến chỗ thang máy: "tôi đến tìm Lãnh Ngạo Đônganh ta ở tầng trên này phải không tôi có thể tự lên được"



cô chỉ vào dãy số trong thang máy rồi đẩy đẩy nhẹ Lâm Triết ra và cô đi vào thang máy đến tầng làm việc của tổng tài.

Nhân viên nhiệt tình đưa cô đến tận phòng tổng tài rồi lễ phép chào rời đi. Cô nhẹ nhàng đi tới vừa định mở cửa thì giọng nói ngọt ngào của người phụ nữ nào đó từ bên trong truyền ra khiến cô khựng người lại.

"Anh không yêu cô ta sao còn kết hôn làm gì.." giọng nói này nếu cô không nhầm thì chính là Mạt Uyên.

"Vì gia đình tôi muốn vậy" Lãnh Ngạo Đông vẫn cứ giọng điệu lạnh lùng đó đáp lại.

"Em biết..Ngạo Đông anh vẫn còn yêu em đúng không em không cần danh phận..chỉc *ần hai ta ởbên nhau là đ ược rồ*i.."

giọng nói mềm mại chiêu dụ của cô ta rất dễ khiến người ta hiểu lầm hai người không đơn giản chỉ bên trong trò chuyện bình thường được.

Bạch Sở Kiều vừa định mở cửa nhưng rồi lại thôi, cô lùi lại ném cả thuốc vào sọt rác rồi lặng lẻ quay về sự quan tâm này đúng là thừa thải mà..cô còn nghĩ hắn sẽ rất vui và nhận ra cô đang quan tâm hắn nhưng giờ thì không cần nữa rồi..

Vừa lúc Bạch Sở Kiều rời khỏi thì Mạt Uyên cũng bị đuổi về luôn. Cô ta tức giận không nói nỗi lời nào cầm túi xách rời đi, giờ thì Lãnh Ngạo Đông đã khác rồi không còn là một người dễ dàng bị tình cảm chia phối và cho cô ta điều khiển nữa...chết tiệt sao lúc đó cô ả lại ngu ngốc bỏ rơi hắn chứ.

Cả đêm hôm đó Bạch Sở Kiều chỉ để lại lời nhắn rằng sẽ ở lại chung cư của Lạc Tư Nhiên một đêm rồi tắt nguồn điện thoại. Lãnh Ngạo Đông chau mày không hiểu, thái độ của cô có chút không bình thường so với buổi sáng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.