A Nhất sững người giây lát, bỗng nhiên cười to: “Được! Được! Sáng nghe đạo lý, chiều chết cũng cam! Tôi nếu có khí phách như vậy… Tôi nếu có khí phách như vậy…” Chưa dứt lời, một dòng máu sẫm màu tràn ra từ khóe môi, rốt cuộc đã tự đoạn tâm mạch mà chết.
“A Nhất ca ca!” A Nhị giãy giụa bổ qua, dò xét lung tung hơi thở của gã, những nơi chạm tay vào vẫn dần lạnh ngắt.
Gã quay người nhào tới trước chân Vu Trảm Lâu, liều mạng dập đầu, khóc lóc nói: “Giáo chủ pháp ngoại khai ân, ca ca tôi chết rồi, tội có nặng tày trời cũng đã đền rồi, xin giáo chủ mau ban ngự ấn cho y, đừng để linh hồn y vĩnh viễn trôi giạt, không đến được đất nước thường thế! Giáo chủ khai ân, tôi xin khấu đầu lạy tạ ngài!”
“Các ngươi phản bội Vu Thánh giáo, hại giáo chủ suýt chết, sớm đã không xứng làm con dân của thần Vu Thánh, còn dám vọng tưởng đi đất nước thường thế?” Cảnh Du nói.
“Giáo chủ, chúng tôi không hề muốn thật sự hại chết ngài, ca ca biết khiên cơ độc dược căn bản không thể làm gì ngài! Hôm nay cũng vậy, chúng tôi vốn đã lấy được hoàn trần đan từ chỗ Âu Dương Tiểu Tiểu, bởi vì lo cho giáo chủ mới đặc ý quay lại.” A Nhị rơi lệ đầy mặt, tâm tình kích động kéo theo nội tạng bị thương, không ngừng ho ra máu.
“Chúng tôi căn bản không muốn giáo chủ chết, cũng rất muốn tiếp tục ở lại Vu Thánh giáo… Chúng tôi chỉ… chỉ không muốn mãi đến lúc chết cũng chẳng lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-giang-lan-nhi-chi-thien-y-vo-phung/10265/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.